Chương 739: Dấu hiêu của Tiết Chỉ Edit by Ngao Thị Giọng của Ninh Uyển Uyển trong điện thoại đặc biệt lo lắng , tôi ngẩng đầu nhìn con chim trên đầu. Chẳng lẽ mấy con kền kền này đã nói với Ninh Uyển Uyển rằng gọi đứng bất động ở chỗ này, nên cô ta mới tức giận gọi cho tôi. Thái độ lo lắng của Ninh Uyển Uyển ngược lại càng khiến nghi ngờ của tôi sâu hơn. Nếu thật sự có Tiết Chỉ trong tay cô ta,thì coi ta sẽ không lo lắng rằng tôi sẽ không đi lên. Nhưng mà Ninh Uyển Uyển lại lo lắng như vậy, dường như sợ tôi phát hiện ra chuyện gì đó, chỉ mong tôi có thể xuất hiện trước mặt cô ta trong thời gian ngắn nhất, vậy thì lại rơi vào bẫy của cô ta. Kết quả là tôi không khỏi thắc mắc liệu Tiết Chỉ có thực sự nằm trong tay Ninh Uyển Uyển hay không. Nghĩ đến đây, tôi nói nhỏ: “Ninh Uyển Uyển, để tôi nghe giọng Tiết Chỉ.” “Đồ đàn bà thối tha, tôi không phải đã nói cho cô biết sao, bây giờ không phải lúc cô có thể thương lượng điều khoản với tôi!” Ninh Uyển Uyển tức giận hét lên. Không biết có phải tôi đã suy nghĩ nhiều không, tôi luôn cảm thấy giọng điệu dữ tợn của cô ấy dường như có lương tâm cắn rứt. Tôi cười chế nhạo, trong lòng tôi có ba điểm nghi ngờ, nhưng hiện tại lại có sáu điểm tự tin. Về cơ bản tôi có thể đoán được tình hình thực tế. Việc Tiết Chỉ mất tại Tập đìa Tiết Thị quả thực đúng là của Ninh Uyển Uyển đã nhúng tay vào, nếu không hơi thở của Tiết Chỉ sẽ không bị xóa sạch như vậy. Sau khi Ninh Uyển Uyển đưa Tiết Chỉ đến đây, e rằng cô ta chưa từng nghĩ Tiết Chỉ lại thông minh như vậy nên cuối cùng Tiết Chỉ cũng trốn thoát. Ninh Uyển Uyển không tìm được Tiết Chỉ, nhưng đã lấy được điện thoại của Tiết Chỉ, nên cô ta đã gọi điện báo động cho tôi. Mặt khác, Tiết Chỉ giấu diếm bóng dáng của thằng bé trong khi để lại cho tôi một dấu hiệu bí mật, bảo tôi đừng để bị lừa bởi Ninh Uyển Uyển. Nhưng tôi có thể cảm nhận được rằng Tiết Chỉ chắc hẳn vẫn còn ở trong ngọn núi này, nếu không, tín hiệu thằng bé để lại cho tôi phải là ra khỏi đây ngay lập tức. Dù đã thở phào khi biết Tiết Chỉ không nằm trong tay Ninh Uyển Uyển, nhưng tôi vẫn không thể thoải mái. Suy cho cùng, ngọn núi này là địa bàn của Ninh Uyển Uyển, trong lúc Ninh Uyển Uyển uy hiếp tôi, cô ta đã phải không ngừng truy tìm tung tích của Tiết Chỉ, nếu cô ta tìm được Tiết Chỉ trước, thì tôi nhất định sẽ lại trở nên bị động. Nhưng tôi đồng thời cũng khó hiểu, núi này là địa bàn của Ninh Uyển Uyển, kền kền của cô ta ở khắp nơi,Tiết Chỉ sao có thể trốn trên núi này mà không bị Ninh Uyển Uyển phát hiện? Tôi chỉ có thể hy vọng rằng Tiết Chỉ để lại cho tôi nhiều mật mã hơn, vì vậy tôi quyết định tìm kiếm xung quanh. Tôi đang nhìn xung quanh, lại nghe thấy giọng nói giận dữ của Ninh Uyển Uyển trong điện thoại, “An Tố! Cô làm gì vậy! Cô không muốn tính mạng của con trai cô nữa sao!” Ninh Uyển Uyển càng lo lắng, trong lòng tôi càng chắc chắn Tiết Chỉ thực sự không ở trong cô ta. Theo những gì tôi biết về tính cách của cô ta, nếu Tiết Chỉ thực sự ở trong tay Ninh Uyển Uyển, cho dù cô ta không giết Tiết Chỉ thì cô ta cũng sẽ tiếp tục hành hạ thằng bé, để tôi nghe giọng thằng bé và để tôi cảm thấy đau đớn. Vì vậy tôi chế nhạo nói: “Ninh Uyển Uyển, đừng hoa mỹ, trông chừng một đứa trẻ con cũng không xong. Xem ra trình độ của cô càng ngày càng kém.” Những gì tôi nói đều mang tính chất thăm dò, vừa nói xong đã nghe thấy tiếng thở nặng nề của Ninh Uyển Uyển trên điện thoại. “An Tố! Đừng nói nhảm! Tôi nói cho cô biết, cả ngọn núi đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi, mẹ con cô cũng đừng hòng chạy thoát!” Một năm không gặp, Ninh Uyển Uyển càng ngày càng thù hận, lời nói đầy sự quyết liệt. Tôi chế nhạo. “Cảm ơn cô đã nhắc nhở tôi.” Tôi lạnh giọng nói: “Taimắt của cô, thật sự nên bị tiêu diêt”. Vừa nói, tôi lập tức tập hợp linh lực, dùng lòng bàn tay chém vào không trung! Ngọn gió của lòng bàn tay tôi nhanh chóng rơi xuống đám kền kền trên không, đám kền kền này tuy là tai mắt của Ninh Uyển Uyển, nhưng rõ ràng chỉ là bị khống chế, không có tu luyện và linh lực của bản thân, lập tức bị tôi đánh cho ngã lăn ra đất cùng một tiếng kêu thảm thiết. “An Tố! Cô muốn làm gì!” Ninh Uyển Uyển nghe điện thoại, giọng nói lúc này thực sự có chút hoảng hốt. Nhưng tôi vẫn tiếp tục đánh và tôi đã quét sạch tất cả những con kền kền còn lại trên không! Những con kền kền này ở đây, chẳng những sẽ khống chế được tung tích của ta, Tiết Chỉ cũng sẽ dễ dàng bị phát hiện hơn, vậy tôi nhất định phải giải quyết xong! Khi con kền kền trên đầu tôi bị giết, nhiều con kền kền khác xung quanh cũng bay đến, và tôi giết tất cả chúng trong một hơi thở! Xử lý xong tất cả chuyện này, tôi mặc kệ tiếng hét thấu tim của Ninh Uyển Uyển, cúp điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, không có Ninh Uyển Uyển quấy rối, cũng không có tiếng gào thét của những con kền kềntrên đầu tôi, xung quanh tôi là một sự im lặng chết chóc. Tôi biết ưu tiên hàng đầu là tìm Tiết Chỉ, nên lập tức nhìn quanh. May mắn thay, tôi nhanh chóng tìm thấy biểu tượng tiếp theo của Tiết Chỉ. Biểu tượng của thằng bé để lại là “Tôi an toàn”, có nghĩa là thằng békhông gặp nguy hiểm, nhưng rõ ràng, thằng béchưa tìm được cách để thoát ra khỏ đây. Tôi đi dọc theo biển báo này đến tận bên kia sườn núi, nhưng đột nhiên, tôi không thể tìm thấy biểu tượng. Tôi chợt hoảng hốt. Chẳng lẽ Tiewst Chỉ gặp chuyện gì, cho nên còn không có kịp ra hiệu cầu cứu? Chẳng lẽ Ninh Uyển Uyển tìm được? Tôi lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh ký hiệu cuối cùng mà Tiết Chỉ để lại, cẩn thận nghiên cứu. Theo bụi bẩn trên ký hiệu này, phỏng chừng ít nhất cũng đã để qua mấy canh giờ, nói cách khác, mấy giờ trước Tiết Chỉ đã gặp nạn. Nhưng mấy canh giờ trước, Ninh Uyển Uyển rõ ràng không bắt được Tiết Chỉ, vậy Tiết Chỉ không bị Ninh Uyển Uyển bắt đi, mà lại gặp phải nguy hiểm khác? Nhưng toàn bộ núi Phượng Hoàng, đã bị Ninh Uyển Uyển khống chế, làm sao có thể có ai ra vào được? Tôi nhanh chóng nhìn quanh, sau đó ký hiệu của Tiết Chỉ đã biến mất, cách nơi này không xa có mấy căn nhà đổ nát. Những ngôi nhà đó trông dột nát, người ta ước tính không có ai ở ít nhất vài năm, nếu tôi không nhầm thì đó là những ngôi nhà của những người dân đã sống ở đây trước đây, họ đều đã chuyển đi vì ô nhiễm hóa chất. Trước khi tôi có thời gian tìm hiểu kỹ xung quanh, điện thoại của tôi lại bất ngờ đổ chuông. Tôi nhìn xuống, đó là Ninh Trác. Tôi ngay lập tức kết nối. “An Tố….” Giọng nói luôn lạnh lùng và bình tĩnh của Ninh Trác lúc này có chút áy náy, “Nghe nói Uyển Uyển đã bắt cóc Tiết Chỉ, thằng bé có sao không? “Mọi chuyện chắc không sao đâu.” Tôi biết rằng Hạ Lẫm chắc thông báo cho Ninh Trác, “Nhưng nếu muốn thuận tiện cho em , tốt hơn hết là anh hãy đi tìm Ninh Uyển Uyển.” Trên đời này, nếu ai có thể khống chế được Ninh Uyển Uyển, tôi đoán chắc chắn phải là Ninh Trác. “Được, anh sẽ đến ngay.” Ninh Trác cũng quan tâm đến Tiết Chỉ, lập tức đồng ý. “Ừm, anh cũng có thể mang theo mấy người Hạ gia, cùng nhau lên núi. Vì Tiết Chỉ không ở trong tay Nimh Uyển Uyển, tôi cũng không sợ, càng nhiều người càng tốt. “ Tôi đang dặn dò Ninh Trác thì đột nhiên cảm giác được một luồng khí ma quái từ phía sau ập tới.