Chương 715: Bức tranh kỳ lạ Edit by Ngao Thị Đèn trong phòng đã tắt, chẳng lẽ ma nữ lại ở đây? Tôi nhanh chóng thu thập linh lực của mình, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của ma nữ, nhưng trước khi tôi có thể thu thập linh lực của mình, tôi đột nhiên nghe thấy rất nhiều tiếng động phát ra từ bóng tối. Đầu tiên là tiếng người nói chuyện, nhưng có vẻ không phải là tiếng người, âm thanh không rõ ràng, kèm theo âm thanh là tiếng ma sát, sột soạt. Tôi mơ hồ cảm thấy âm thanh này có chút quen thuộc, nhưng chưa kịp phản ứng, tôi đã tập trung linh lực và nhìn rõ cảnh tượng trong phòng. Đúng là ma nữ đó. Nhưng dường như cô ấy không muốn làm ai bị thương, cô ấy chỉ ngồi xổm trên mặt đất, cúi đầu xuống và tiếp tục dùng vật gì đó quẹt trên mặt đất, tạo ra âm thanh cọ xát và lẩm bẩm trong miệng. Chết tiệt Tôi chế nhạo bên trong. Vì cô dám ra mặt, đừng trách tôi tàn nhẫn. Tôi nhanh chóng nâng lòng bàn tay lên đánh đến chỗ ma nữ trong góc, cùng lúc đó Hạ Lẫm cũng chạy tới cửa. Nhìn căn phòng tối om, anh hiểu ngay điều gì sắp đến, nhanh chóng bật đèn pin chuẩn bị sẵn trong tay, nhanh chóng chiếu sáng toàn bộ căn phòng. Chùm đèn pin chiếu vào ma nữ, tôi chưa kịp tấn công ma nữ thì cô ta đã hét lên. Cùng lúc đó, qua ánh đèn, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ ma nữ này. Hạ Lẫm trước đó từng nói, ma nữ trông trẻ hơn tôi nghĩ rất nhiều, nhưng cô ta chỉ là một cô bé ở độ tuổi thiếu niên, vô cùng gầy gò, phần lớn da bị bỏng và mưng mủ từ trong ra ngoài giống như những cái xác vậy. . Khi ánh sáng từ đèn pin chiếu vào cô ta, cô ta lập tức hét lên và nhảy ra ngoài cửa sổ. Tôi lập tức muốn đuổi theo, nhưng Hạ Ưu đột nhiên chạy tới. Không ngờ có người đột nhiên đánh vào tôi, tôi lảo đảo, trong nháy mắt ma nữ đã biến mất. Tôi tức giận đến quay đầu nhìn Hạ Ưy, “Cô làm gì vậy!” Hạ Ưu dường như sợ hãi run lên, “Tiểu thư, cô.., cô đột nhiên xuất hiện, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, cho nên tôi mới chạy vào ……cũng không nhận ra cô…..” Nhìn thấy Hạ Ưu run lên sợ hãi, dường như không phải nói dối. Tôi nén giận, chỉ có thể lạnh lùng nói: “Nghe thấy tiếng hét của cô, tôi đã xông vào. Sao đèn trong phòng cô đột nhiên vụt tắt?” “Đây là một ngôi nhà rất cổ, mạch điện rất chập chờn.” Hạ Lãnh lạnh lùng nói: “Không có gì là lạ.” Tôi còn chưa kịp trả lời, thì Hạ Lãnh đã lên tiếng lại: “Tiểu thư, nếu không có việc gì nữa xin mời cô ra ngoài.” Tôi nhìn thấy sắc mặt Hạ Lãnh có phần tái nhợt, nhưng vẫn bình tĩnh. “Tôitới đây là vì lo lắng cho tình huống của anh.” Ta cũng có chút khó chịu, “Ma nữ vừa rồi đã ở trong nhà này.” “Ma nữ sao?” “Là ma nữ giết ba người trước đó!” Cơ thể của Hạ Lãnh và Hạ Ưu run lên. Vẻ mặt của họ rất lạ và kinh ngạc, nhưng họ không lộ ra vẻ gì là sợ hãi. Tôi không khỏi nhíu mày, “Hạ Lãnh, anh không sợ chết sao?” “Sống chết tùy trời, nếu như ma nữ dod thật sự muốn giết tôi thì cũng đã giết rồi.” Hạ Lãnh nhàn nhạt nói. Không ngờ Hạ Lãnh lại nói một câu như vậy, trong lòng sửng sốt. Hạ Lãnh không muốn nói thêm, chỉ ôm vai em gái, tiễn cô ấy về phòng nghỉ ngơi. Còn tôi và Hạ Lẫm ở trong phòng anh ta. Tôi không biết tại sao, tôi luôn nghĩ rằng họ biết điều gì đó. Tôi cầm đèn pin trong tay Hạ Lẫm, quét khắp phòng. Phải nói, Hạ Lãnh và bọn họ ở đây cuộc sống không tốt lắm, phòng ốc tiện nghi rất đơn giản, đơn giản giường tủ, chỉ khác là có đồ đạc. Tôi không thấy gì khiến tôi cảm thấy lạ, định bỏ đi thì chợt thấy trên đầu giường có một khung ảnh. Tôi sửng sốt trong giây lát, và bước tới ngay lập tức. Ảnh này là ảnh nhóm của nhiều người, hình như đã mấy năm rồi, chắc là ảnh của mấy anh lính canh và mấy đứa nhỏ ở đây. Ở trong bức ảnh này, ngoại hình của mọi người đều rất thú vị. Vẻ mặt của những đứa trẻ đó đều thành khẩn và sợ hãi, rõ ràng là chúng chưa bao giờ chụp ảnh, hoặc chúng sợ những người bảo vệ xung quanh chúng. Còn có sáu người lớn khác, lẽ ra là người chăm sóc, tôi nhận ra ba người trong số họ là người đã chết trước đó, hai người là Hạ Lãnh và Hạ Ưu, người còn lại là một khuôn mặt xa lạ. Tôi nhìn bức ảnh, tôi luôn cảm thấy nó có chút kỳ lạ, nhưng tôi không nghĩ gì cả, tôi chỉ theo bản năng lấy điện thoại ra và chụp lại bức ảnh. Ngay sau khi tôi chụp xong bức ảnh, tôi nghe thấy tiếng gầm gừ khó chịu từ cửa. “Tiểu thư, cô đang làm gì vậy?” Tôi sửng sốt, nhanh chóng cất điện thoại vào túi, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Hạ Lãnh đang tức giận đi về phía tôi trong bóng tối. “Tiểu thư, cô có biết tự tiện lấy đồ của người khác là rất mất lịch sự không?” Hạ Lãnh giật lấy khung ảnh trong tay tôi, vẻ mặt tức giận “Thực xin lỗi.” Tôi thành thật xin lỗi, “Tôi chỉ là muốn bảo đảm an toàn cho anh cho nên kiểm tra phòng 1 chút” Tôi không muốn nảy sinh mâu thuẫn lúc này nên nói một câu ngại ngùng rồi chuẩn bị về phòng, nhưng trước khi đi còn dặn dò: “Nhưng tôi vẫn khuyên anhnên sửa đèn. Rốt cuộc, ma nữ kia chắc chắn không phải là người mà anh có thể xử lý được. “ Về phòng, tôi nóng lòng mở máy lên và nhìn thấy tấm ảnh vừa chụp. Hạ Lẫm đi tới, cau mày nói: “Đây là bức tranh trên bàn đầu giường sao?” Tôi gật đầu và nhận ra đứa trẻ trong bức ảnh, đó là đứa trẻ tôi đã nhìn thấy trong phòng lưu trữ trước đó, vì vậy đây phải là bức ảnh của người chăm sóc trước đó với bọn trẻ. “Bức tranh này trông không có gì lạ.” Hạ Lẫm nhíu mày. Tôi gật đầu, tôi thật sự không nhìn thấy gì trong bức ảnh này, tôi đang xía bức ảnh nhưng Hạ Lẫm lại đột nhiên nhíu mày, “Chờ một chút.” “Sao vậy?” Tôi vội hỏi. “Em nghĩ như thế nào …” Hạ Lẫm vẫn nhìn chằm chằm bức ảnh, lông mày càng cau lại, “Bức ảnh này có rất nhiều trẻ con?” Tôi sửng sốt, “Làm sao có thể có nhiều hơn, chỉ có mười đứa trẻ, và sáu người bảo vệ.” “Không đúnh.” Hạ Lẫm lúc này mới xác nhận, chỉ vào bức ảnh, “Chị đếm xem, trong bức ảnh này có mười một đứa trẻ.”