Chương 71 Ngọn Núi Tự Tử
Chúng tôi quay lại thì thấy ông lão đi cùng cô gái đang nhìn Tiết Phong với vẻ mặt không vui.
“Ông nộ.” Cô gái tên Nguyệt Nguyệt vội vã hất tay Tiết Phong ra và đỏ mặt núp sau lưng ông lão
Ông lão lườm Tiết Phong rồi nhìn sang trưởng thôn: “Họ muốn khảo cổ cũng được, nhưng ông nên nói rõ trước những nơi không nên đi.”
“Vâng vâng vâng, tất nhiên tôi biết.” Trưởng thôn vội đáp.
Tôi thấy lạ trong lòng.
Rốt cuộc ông lão này có thân phận gi? Có vẻ như trưởng thôn rất sợ ông ấy?
Lúc này, ông lão đã run rẩy bước đi dưới sự dìu đỡ của Nguyệt Nguyệt, trước khi đi còn liếc nhìn Tiết Phong một cái.
Tiết Phong vẫn vô tư mim cười.
Tôi bèn chọc chọc Tiết Phong và cười nhạo: “Cả Tiểu Bạch Hoa (1) non nớt trong núi như thế cũng không tha, anh nói xem anh có còn là người không?”
“Oan uống quá.” Tiết Phong tỏ vẻ vô tội: “Tố Tố, em biết tôi thích mấy cô nàng nóng bóng trưởng thành, không phải kiểu ngày thơ thể này mà.”
Tôi ngây người.
“Anh không thích kiểu này thi còn trêu chọc người ta làm gi?”
“Đương nhiên là có lí do đặc biệt.” Tiết Phong thần bí lại gần tai tôi và thì thầm: “Cô bé đó với ông nội của cổ cũng là người trong Huyền Môn.”
“Gi cơ?” Tôi khiếp sợ: “Anh có nhìn lầm không?”
“Đương nhiên là không nhìn lầm.” Tiết Phong vô cùng chắc chắn: “Mặc dù không tính là danh môn chính thống, nhưng đạo hạnh của ông lão này cũng không tệ, vào thời này đã là cao thủ cực kì lợi hại rồi.”
Tôi kinh ngạc đến ngày người.
Không ngờ lại có cao thủ ấn náu ở nơi hoang vu hẻo lánh này.
Trong lúc tôi và Tiết Phong tán dóc, trưởng thôn đã dẫn chúng tôi vào nhà.
Chúng tôi vừa ngồi xuống, trưởng thôn đã vội vã lấy ra một tấm bản đồ và bắt đầu lải nha lải nhải giới thiệu “di tích văn hóa” ở đây.
Khi nghe trưởng thôn lôi cả cái giếng nhà mình ra đề nói, đại sư Thừa Ảnh không thể chịu nổi nữa.
“Thật sự không dám giấu giếm, trưởng thôn, lần này chúng tôi đến là có mục tiêu cụ thể.” Đại sư Thừa Ảnh nói: “Chúng tôi nghe giáo viên trong khoa nói trên ngọn núi sau thôn các ông có một ngôi nhà cổ lâu đời, vì vậy chúng tôi muốn đi xem thử.”
Đại sư Thừa Ảnh vừa dứt lời, sắc mặt của trưởng thôn lập tức thay đổi, ông ta đứng bật dậy.
“Cái gì? Mấy người muốn tới ngọn núi sau thôn ư?”
Ông trưởng thôn này có phản ứng mạnh như vậy, chẳng lẽ ngọn núi sau thôn có gì kỳ lạ à?
Đại sư Thừa Ảnh cũng ngày người, nhưng ông ấy lập tức đáp: “Đúng vậy.”
Lúc này, trưởng thôn không còn nhiệt tình hiếu khách như mới nãy nữa, thay vào đó là cảnh giác: “Không được, tôi không thể cho mẩy người tới ngọn núi đó.”
Tiết Ngạo Thiên đã quen với việc lãn lộn trong thương trường, khi thấy sắc mặt của trưởng thôn, ông ta lập tức rút ra một xấp nhân dân tệ từ ví và nhét vào tay trưởng thôn: “Trưởng thôn à, ngài biết đấy, dân nghiên cứu như chúng tôi rất cứng đầu, nếu không tìm thấy ngôi nhà cổ đó, nửa đời còn lại chúng tôi cũng không ngủ ngon giấc được.”
Đổi với ám hiệu của Tiết Ngạo Thiên, trưởng thôn lộc đầu và từ chối nhận tiền.
“Không phải tôi không muốn đưa mấy người đi, mà ngọn núi sau thôn, thực sự không thể đi được đâu..”
“Vi sao không thể đi?” Tiết Phong bèn hỏi.
Trưởng thôn ngập ngừng một lúc rồi run rẩy đáp: “Ngọn núi đó không bình thường…”
Chúng tôi nhin nhau.
“Trưởng thôn, những người học khảo cổ như chúng tôi từng đào không ít mộ cổ, có chuyện kỳ lạ gì mà chưa gặp chử.” Tiết Phong nhanh trí nói: “Ngài nói trước đôi chút cho chúng tôi nghe xem, ngọn núi này có gì không bình thường?”
Dưới sự thúc giục trăm bề của chúng tôi, trưởng thôn chần chừ mãi mới chậm rãi kế về ngọn núi này.
“Mấy ông cũng thấy đấy, thôn chúng tôi cực kì hẻo lánh. Hồi nhỏ, tôi chưa từng thấy ai đến thôn của chúng tôi cả. Nhưng mấy năm nay, đột nhiên có rất nhiều người ngoài tới thôn chúng tôi, ai ai cũng nói muốn tới ngọn núi sau thôn, làm gì cũng không ngăn cản được. Điều đáng sợ nhất là sau khi những vị khách đó vào núi, họ không bao giờ đi ra nữa.”
“Đám người đó bị lạc trong núi hả?” Tiết Phong tò mò chen miệng.
“Không phải…” Khuôn mặt đầy mỡ của trưởng thôn run lên: “Khi đã vào đó, họ không muốn ra ngoài!”
Chúng tôi đều tỏ ra khó hiểu, trưởng thôn hít sâu một hơi rồi nói: “Họ đến ngọn núi này là để tự tử!”
Tất cả mọi người im lặng như tờ.
Tôi cũng chết lặng,
“Trưởng thôn, ý ngài là, nhiều người đến thôn Khương để lên núi tự tử ư?” Tôi không nhịn được bèn hỏi: “Việc này lạ nhỉ…” Tự tử thì tự tử, tại sao phải chạy tới một ngọn núi nhỏ hoang vu để tự tử chứ?
Trưởng thôn thở dài: “Ban đầu chúng tôi cũng cảm thấy kì lạ, sau đó chúng tôi hỏi quanh co người đến tự tử mới biết là vì một trang web.” Trang web?”
“Ừ, là một trang web chuyên thảo luận về chuyện tự tử, những người trên đó sẽ hẹn đi tự tử cùng nhau, cho nhau thêm can đảm để tự tử.” Trưởng thôn phờ phạc nói: “Mà nơi họ hẹn để tự tử cùng nhau là ngọn núi phía sau thôn chúng tôi.”
Tôi càng ngạc nhiên hơn.
Có cả trang web kiếu này á?
Tiết Phong không nói gì mà lấy ngay notebook của mình ra và nhờ trưởng thôn nhập địa chỉ trang web vào.
“Địa chỉ trang web thì tôi không biết, nhưng tôi nhớ nó có tên là ‘Hồng Diệp Lụi Tàn'” Trưởng thôn đáp.
Tiết Phong nhanh chóng tìm thấy trang web, chủng tôi xáp lại nhìn.
Trang web này là một diễn đàn rất đơn giản, màu nền của nó là màu đỏ đen kèm theo hình bộ xương khô rất to, mang lại cảm giác kỳ dị không thể tả.
Điều ngoài dự đoán đó là mức độ hoạt động của trang web này khá cao, hầu như ngày nào cũng có người đăng bài, mà nội dung của bài viết không gì khác hơn là hẹn đi tự tử cùng
Và như trưởng thôn đã nói, nơi mà tất cả những người hẹn nhau để tự tử là ngọn núi sau thôn Khương.
Qua bài viết của những người đó, có vẻ như họ tin rằng nếu một người tự tử, người đó sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục nhận đủ tra tần sau khi chết, kiếp sau cũng không đầu thai vào gia đình tốt được.
Nhưng nếu bạn tự tử ở ngọn núi sau thôn Khương, bạn không những không phải xuống địa ngục mà còn có công đức lớn lao, kiếp sau sẽ đầu thai thành người tốt.
Toàn bộ diễn đàn giống như một Tà Giáo thần bí, những người trên đó đều điên cuồng tin vào điều này, hết người này tới người khác hẹn nhau đến thôn Khương để tự tử.
Cuối cùng tôi cũng hiếu tại sao dân làng đã phần ứng kỳ lạ như thế khi họ nhìn thấy chúng tôi. Có lẽ họ đã lầm tưởng chúng tôi cũng đến tự tử.
Chúng tôi định tìm thêm manh mối trên trang web này, nhưng không ngờ màn hình đột nhiên trở nên đen thui.
“Sao thế? Chẳng nhẽ hết pin hả?” Tôi hỏi.
“Không biết nữa, rõ ràng là pin vẫn còn đầy.” Tiết Phong nghi hoặc đáp, nhịn không được mà lay lay con chuột,
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!