Chương 647: Tình huống có chút căng thẳng Edit by Như Oanh Cô gái trẻ đi theo Phương Hải lúc này hóa ra là Phương Tình . Thật sự không nghĩ tới sẽ gặp Phương Tình trong hoàn cảnh như vậy, tôi ngẩn người. Lúc này Phương Tình cũng nhìn thấy tôi, cô ấy hiển nhiên không ngờ tới tôi ở đây, còn kinh ngạc hơn, trợn tròn mắt, buột miệng nói: “An …” Thấy cô ấy định thốt ra tên tôi, tôi lập tức bật dậy khỏi ghế đẩu, chạy nhanh đến chỗ Phương Tình, ôm lấy cô ấy. “Trời ạ, Phương Tình, không ngờ lại gặp được cậu ở đây!” Tôi hét lớn một tiếng, vừa ôm cô ấy vừa áp tai cô ấy thì thào nói: “Hiện tại tớ là An Viện Viện , không phải gọi là An Tố , đừng vạch trần tớ. “ Phương Tình lúc này mới ngẩn ra, dù sao cũng là bạn tốt của tôi nhiều năm như vậy, cho dù đầu óc chậm chạp , vẫn là nghe tôi nói nên lắp bắp: “An Viện Viện, cậu sao lại ở đây?” “Tớ tới đây làm gia sư cho Phương Trạch.” Thấy Phương Tình không vạch trần mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm , “Còn cậu sao lại ở chỗ này? Chờ một chút… cậu là…” Phương Tình sợ tôi đoán mò , phản ứng dữ dội. “Đây là chú tớ , học sinh mà cậu định dạy lần này là Phương Trạch, là em họ của tớ.” Phương Tình nói. Tôi choáng váng. Khi Trương Nhược Cẩu được phái đi điều tra Phương Hải, hắn chỉ để ý đến con trai và phụ nữ của ông ta , cũng không quá để ý đến những người thân khác . Vậy nên, tôi cũng không nghĩ rằng Phương Tình hóa ra là cháu gái Phương Hải . Lý do là vì cha mẹ của Phương Tình là những người rất đơn giản, và tôi sẽ không bao giờ kết hợp họ với Phương Hải , một con người phức tạp Nhìn thấy Phương Tình ở nơi này, đơn giản không biết là may mắn hay xui xẻo , may là người Phương gia và tôi có quan hệ nhiều tầng, có thể thuận tiện hơn cho tôi dò hỏi tung tích của Kim Ô Sa. Vấn đề nan giải Phương Hải dù sao cũng là chú ruột của Phương Tình , tôi thật sự không muốn làm gì để Phương Tình khó xử. Tình huống đang ngột ngạt thì Phương phu nhân lại từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Phương Hải vẻ mặt vui mừng, bước tới ôm lấy cánh tay ông ta nói: “Sao hôm nay ông đột nhiên trở về, ta chưa kịp chuẩn bị , ông không nói sớm. “ So với Phương phu nhân nhiệt tình, phản ứng của Phương Hải rất lạnh nhạt thờ ơ. Ông trực tiếp đẩy Phương phu nhân ra, hờ hững nói: “Nghe nói giáo viên của con trai tôi đang ở đây, nên tôi sẽ đến xem thử. Dù sao kỳ thi đại học của con trai tôi cũng xem là một sự kiện quan trọng.” Nhìn thấy thái độ của Phương Hải, tôi không khỏi sửng sốt. Tuy rằng tôi biết Phương Hải bên ngoài lạnh lùng như vậy, nhưng bởi vì ta vẫn luôn nghe nói ông ta đối với Phương Trạch, đứa con trai đích tôn này rất có tình cảm, tôi coi như ông ta đối với Phương phu nhân cũng có phần nào tình cảm, cũng có phần tôn trọng. Không ngờ rằng , thái độ của hiện tại đối với Phương phu nhân hôm nay không tốt chút nào, thậm chí còn có vẻ có chút chán ghét. Đối với hành động không giữ thể diện cho Phương phu nhân của Phương Hải trước mặt mọi người, trên mặt Phương phu nhân thoáng qua một tia ngượng ngùng, nhưng nhanh chóng thu lại nụ cười, “Được rồi, đừng nói nhiều như vậy, ông không ăn sáng sao? , Mọi người đều đang dùng bữa “ Ngay khi Phương phu nhân nói những lời này, Phương Hải còn chưa kịp trả lời, Phương Trạch đã lạnh lùng lên tiếng : “Ai muốn cùng ông ta ăn điểm tâm, thật ghê tởm.” Nói xong, Phương Trạch xoay người muốn rời đi, thấy thái độ có phần hóng hách. Phương Hải giận run nói: “Nhìn xem, mày làm sao vậy? Mày còn nhớ ta là bố mày không vậy ?” Phương Trạch quay đầu cười nói: “Ông là bố tôi à, tôi cái này không nhớ rõ lắm, ông vẫn nhớ à?” “Màyyyy … !” Phương Hải sắc mặt tái xanh, vừa định nói gì đó , Phương Tình bên cạnh thấy có vẻ tình huống căng thẳng , vội vàng lên tiếng: “Được rồi, được rồi, chú, em họ, đừng cãi nhau nữa. Không phải vừa ăn sáng thôi sao? Con thấy cái bàn này khá nhỏ, chắc không nhiều người ngồi được nên mọi người đi ăn cơm đi.” Em họ, An.. An Viện Viện, em đi cùng chúng tôi. “ Nói xong, Phương Tình trực tiếp kéo tôi cùng Phương Trạch chạy lên lầu. Suốt đường đi đến phòng của Phương Trạch, Phương Tình thở dài vỗ vỗ đầu Phương Trạch, “E hèmmm . Vừa rồi sợ muốn chết. Phương Trạch, cậu thật gay gắt, cậu không thể không đối đầu với bố mình sao? Làm cho tôi thật đau tim. “ Phương Trạch tuy rằng đối với bố rất không hoà khí , nhưng cậu ấy lại có vẻ rất thân thiết với PhươngTình , cho nên chỉ khịt mũi, “Tôi không có người bố như vậy “ “Đồ lưu manh này !” Phương Hàm bực mình mắng, tôi nhanh chóng túm lấy Phương Tình nháy mắt ra hiệu với nàng. Phương Tình có vấn đề muốn hỏi tôi , liền ho khan một tiếng đối với Phương Trạch lên giọng chị họ , “Được rồi, tôi muốn nói chuyện với cô giáo An của cậu , cậu đến rồi. Ăn sáng trong phòng đi, chúng ta vào phòng của Cô giáo An . “ Nói đến đây Phương Tình kéo tôi muốn đi, nhưng không nghĩ, Phương Trạch đột nhiên đứng dậy đóng cửa lại, chặn cửa không cho tôi ra ngoài. Phương Tình sửng sốt, “Phương Trạch, cậu lại làm sao vậy?” “Tôi có chuyện muốn hỏi cô ta .” Phương Trạch nhìn tôi đang nói chuyện, ánh mắt khiến tôi sởn cả tóc gáy. “Cậu muốn hỏi cái gì?” Phương Tình cũng bị Phương Trạch làm cho bối rối, nhưng Phương Trạch vẫn chỉ là nhìn thẳng tôi . “Cô , tên cô thật sự An Viện Viện sao?” Phương Trạch chậm rãi nói. Tôi đổ mồ hôi lạnh. Không ngờ thân phận của mình lại được hình thành nhanh như vậy, chính là cậu bé tóc vàng Phương Trạch. “Phương Trạch. Cậu lại nói nhảm cái gì thế ?” Mặc dù Phương Tình không biết kế hoạch đóng giả An Viện Viện của tôi, nhưng cô ấy vẫn muốn giúp tôi che giấu thân phận, lúc này mới có chút hoảng hốt, vội vàng nói. “Đương nhiên cô ấy tên là An Viện Viện, có vấn đề gì sao?” Phương Trạch hơi nheo mắt lại, nhưng không để ý đến lời nói của Phương Tình , chỉ tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi, nói nhỏ: “Tôi nhớ khi chị họ tôi còn học đại học, có một người bạn rất thân tên là An Tố . Cô nghĩ thế nào? Cô nhìn xem, không phải rất giống cô ấy sao ? “ Đầu óc ầm ầm, không khỏi nhìn chằm chằm Phương Tình . Chuyện gì đang xảy ra với cô gái này vậy? Tại sao em họ của cô ấy lại biết tên tôi? Nhưng là tôi không nghĩ , Phương Tình so với tôi hiện tại càng rối rắm, thấy cậu ta nhìn chằm chằm tôi , cô ấy phất tay phủ nhận Phương Trạch , nói: “Làm sao cậu biết An Tố ?” Phương Trạch không trả lời câu hỏi của Phương Tình ngay, mà vẫn là nhìn tôi , trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, bầu không khí lúc này gần như nóng lên