Chương 643: Tôi đã gặp bạn ở đâu? Tôi đã choáng váng. Những gì Phương Trạch nói cũng giống như đánh giá một cuộc trò chuyện, nhưng nhìn vẻ mặt của anh ấy, rõ ràng là anh ấy đang thực sự cố gắng nhớ lại điều gì đó. “Em nhớ nhầm à? Làm sao chúng ta từng gặp nhau được chứ?.” Tôi cảm thấy hơi có lỗi với cậu ta khi nói vậy. Thực sự nếu từng gặp cậu ấy trước đây , lẽ nào tôi không ấn tượng với một cậu bé đẹp trai như vậy. PhươngTrạch lại nhìn tôi, không nói thêm, chỉ là quay đầu rời đi. “Ồ, cô giáo An, đừng để ý, đứa nhỏ này ngu dốt, tính khí khó gần, mong cô thông cảm.” Phương phu nhân vội vàng chạy tới nói nhỏ Tôi cười hờ hững. Thật ra Phương Trạch có quý tôi hay không tôi thật sự không quan tâm, dù sao tôi đến nhà họ Phương cũng chỉ là để tìm Kim Ô Sa. Sau khi tôi cùng Phương phu nhân nói thêm vài câu, cô ấy đang nhanh chóng rời đi vì còn bận đánh bài với mấy vị phu nhân khác, tôi nhân cơ hội kiểm tra lại cách bố trí các phòng của Phương gia với lý do cần chuẩn bị bài cho Phương thiếu gia ở phòng khách. Biệt thự Phương gia rất xa hoa, so với Hạ gia, Tiết gia tốt hơn nhiều, ánh mắt tôi bỗng nhíu lại khi nhìn kĩ sàn nhà. Chắc chắn, Phương Chí Tường sử dụng cấu trúc tương tự như Hạ gia và Tiết gia, với một tầng hầm khổng lồ ẩn dưới tòa nhà hiện đại. Tôi tin rằng Kim Ô Sa nên được cất giấu dưới tầng hầm. Không chỉ vậy,tôi còn nhìn thấy nhiều tổ chức và Kết Giới chỉ có ở Huyền Môn trong căn phòng này, có vẻ như Phương Hải sử dụng rất nhiều huyền thuật để canh giữ thần khí này. Sau khi tôi quan sát kĩ cấu trúc của Phương gia, lúc này trời đã tối. Sau khi dùng bữa tôi đơn giản, tôi trở về phòng và gửi cho họ một tin nhắn bằng mật mã đã quy định trước đó với Hạ Lẫm. Lúc mọi việc xong xuôi đã là nửa đêm, tôi định xuống lầu để rót một cốc nước, chợt tôi nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong khi đi qua căn phòng đầu tiên cạnh hành lang. Tôi sững sờ một lúc, mới nhớ ra căn phòng này hình như là của Phương Trạch, nhưng điều khiến tôi kinh ngạc là trong phòng lúc này vang lên giọng nói của một người phụ nữ. Chuyện gì vậy? Đã nửa đêm, làm sao lại có phụ nữ trong phòng Phương Trạch? Tôi chưa kịp suy nghĩ thì chợt nghe thấy giọng điệu của người phụ nữ, sắc mặt hơi thay đổi. Thì ra là giọng của Ninh Uyển Uyển. “Phương Trạch, tôi nói câu này cậu thật sự không hiểu sao? Để tôi dạy cho cậu cách học tốt không khó gì cả. Cậu chỉ cần trước tiên học thuộc lòng, sau đó viết lại là được.” Ninh Uyển Uyển dạy tiếng Trung, nhưng tôi nghe giọng nói của cô ấy thật mềm mại quyến rũ. Không biết cô ấy đang giảng bài hay đang quyến rũ người đối diện không biết. Tôi trầm mặc ngẫm nghĩ, lập tức tới gần phòng của Phương Trạch hơn, âm thầm mở hé cửa nhìn vào, Nhẹ nhàng ẩn thân, nhìn vào bên trong phòng. Nhìn thấy chyện đang diễn ra, tôi thực sự không biết phải nói gì. Tôi nhìn thấy Phương Trạch đang ngồi trên ghế quay lưng lại với mình nên không nhìn rõ vẻ mặt của anh ta, Ninh Uyển Uyển lúc này đang ở bên cạnh anh ta, cả người cô ta áp sát vào anh ấy, dường như đang chỉ vào cuốn sách nhưng cô ta không ngừng xoa xoa cánh tay của Phương Trạch. Đến bây giờ nếu tôi vẫn không hiểu ý đồ của cô ta đang làm gì thì đúng là tôi quá ngu ngốc. Ninh Uyển Uyển muốn dùng nhan sắc của mình để quyến rũ Phương Trạch. Phương Trạch là thiếu gia của Phương gia, nhất định phải biết cấu trúc bên trong của ngôi biệt thự này và nơi cất giữ bảo vật hơn chúng tôi. Chỉ cần Ninh Uyển Uyển giải quyết được Phương Trạch thì càng thuận lợi để tìm Kim Ô Sa. Tôi cười nhạo sau cánh cửa, xem ra tôi vẫn đánh giá thấp người phụ nữ Ninh Uyển Uyển này, để đạt được mục đích, cô ta có thể làm bất cứ điều gì? Lúc này tuy không nhìn thấy vẻ mặt của Phương Trạch, nhưng anh ấy cũng là một thiếu niên có sức sống mãnh liệt, Ninh Uyển Uyển lại ưa nhìn như vậy, chỉ sợ anh ta không nhịn được dưới sự dụ dỗ ngọt ngao , hấp dẫn như vậy. . Nghĩ đến đây, tôi không khỏi lo lắng. Chết tiệt, tôi không thể để Ninh Uyển Uyển là người đầu tiên tìm ra Kim Ô Sa trước được. Nghĩ đến đây, tôi không khỏi lo lắng, không thèm tiếp tục quan sát Phương Trạch và Ninh Uyển Uyển, mà đi thẳng xuống lầu. Để đề phòng Ninh Uyển Uyển lợi dụng Phương Trạch, tối nay tôi quyết định thử vận may của mình xem có tìm được tung tích của Kim Ô Sa. Tôi nhanh chóng đi xuống lầu, giờ đã là nửa đêm, toàn bộ phòng khách lầu một trống không, không có một bóng người, đèn đã tắt, tối om. Tôi lặng lẽ đi trong phòng khách, xung quanh có chút đáng sợ, nhưng tôi cũng không lưu ý nhiều, vừa bước lên sàn phòng khách, tôi cẩn thận cảm nhận được lối vào tầng hầm bên dưới. Tôi hơi cau mày một chút. Tôi đã không cảm nhận nó một cách cẩn thận vào ban ngày, và bây giờ tôi nhận ra rằng tầng hầm bên dưới dường như được chia thành nhiều phần và chúng không được kết nối với nhau. Nói cách khác, muốn xuống tìm Kim Ô Sa thì phải biết Kim Ô Sa ở dưới tầng hầm nào, tôi muốn dùng linh lực dò ra Kim Ô Sa ở đâu, nhưng là Phương Hải thật sự quá thận trọng. Hiện tại toàn bộ căn phòng tầng hầm đều có Kết Giới cực mạnh, cho dù là năng lực của tôi cũng khó đoán được bên dưới là cái gì, cuối cùng chỉ có thể chịu thua. Vì không thể tính được nên tôi chỉ có thể thử vận may của mình. Tôi thản nhiên bước tới một mảnh ốp dưới sàn nhà, ngồi xổm xuống, đối diện với khe hở của mảnh sàn gỗ, vỗ mạnh, cả tấm ván trực tiếp bị nhấc lên. Tôi cẩn thận quan sát xung quanh và chắc chắn rằng không ai nhận ra trước khi mở nó. Ngay sau đó, tôi thấy bên dưới có một tầng hầm, tôi nhanh chóng đi vào, bên trong tối om, không nhìn thấy gì cả. Có vẻ như tôi phải đi xuống và xem xét nơi này. Tôi tập trung tâm trí và ngay lập tức nhảy vào bóng tối. Sau khi đáp nhẹ xuống tầng hầm, tôi nhanh chóng đốt một ngọn lửa trong lòng bàn tay để chiếu sáng xung quanh. Dưới ánh lửa đung đưa, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy tầng hầm nơi tôi đang ở. Đây là một căn phòng dưới tầng hầm rất hẹp, nơi ánh sáng chiếu vào, tôi thấy rất nhiều bụi và tơ nhện, trong không khí có mùi ẩm mốc. Trong lòng có chút thất vọng, xem ra mình tìm nhầm tầng hầm rồi, căn phòng này bỏ hoang đã lâu, không thể chứa được một linh khí như Kim Ô Sa. Vì không có thứ mình muốn, nên tôi lập tức chỉ mũi chân và chuẩn bị rời khỏi tầng hầm này, nhưng khi ngón chân tôi chỉ nhón gót, và người vẫn chưa bỏ đi, tôi chợt cảm thấy ớn lạnh ở mắt cá chân. Trái tim tôi rùng mình, và ngay lập tức nhìn xuống. Nhìn thế này, tôi không thể không hét lên. Trong ánh lửa mờ ảo, tôi thực sự nhìn thấy một khúc xương trắng muốt nằm trên mặt đất đầy bụi, Khô Lâu này trắng như tuyết . Nó dùng hai tay ôm chặt lấy mắt cá chân của tôi, ngẩng cao đầu, hai con mắt rỗng, nhìn thẳng vào tôi như thể có vô vàn bất bình và phẫn uất.