Chương 443: Người Ninh gia đến
Mặt tôi biến sắc, thốt lên: “Ngài nói vậy là có ý gì ạ?”
Chẳng lẽ cái tên quỷ nhóc kia vừa quấy phá chúng tôi chính là do Ninh gia phái tới thật sao?
” Mấy trăm năm qua, chúng tôi đều biết chuyện này sẽ xảy ra, nên vẫn chờ ngày người của Ninh gia đến.” Vong Trần Đại Sư thở dài, thấp giọng nói, ” bọn chúng nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để cứu Ninh Thanh Mi, chỉ là do trước đó thời cơ chưa tới, bây giờ bọn chúng rốt cục cũng ra tay.”
Mặt tôi ngày càng trở nên trắng bệch.
Không sai, trước kia người của Ninh gia chưa hồi sinh được Ninh Trác nên chưa dám hành động vì chưa có chủ nhân. Còn bây giờ Ninh Trác đã lấy được thân thể, bọn họ át sẽ đi cứu Ninh Thanh Mi, chưa nói đến chuyện bà ấy là người Ninh gia mà bà ấy quỷ lực và tu vi rất tốt, cứu được Ninh Thanh Mi ra thì sức mạnh của Ninh gia như hổ mọc thêm cánh , e rằng không có đối thủ.
Nghĩ đến điều này, tôi không khỏi hoảng sợ, nhìn về phía Tiết Xán.
Tiết Xán vẫn là im lặng, chỉ cùng Vong Trần Đại Sư nhìn xuống dưới chân núi.
Tôi nhìn theo hướng ánh mắt của hai người họ, đã thấy chân núi trước đây xanh thẳm cây cối, vậy mà không biết từ lúc nào đã khô héo một mảng lớn, rất nhanh tôi cảm nhận thấy một luông quỷ khí từ chân núi nhanh chóng tràn tới.
“Người Ninh gia đã tạo kết giới bằng sương độc.” Tiết Xán vẫn bình tĩnh nói, ” xem ra người trên núi, đã không có khả năng xuống dưới.”
Mặt tôi càng ngày càng biến sắc.
Ninh gia phải chăng muốn nhốt tất cả chúng tôi trên núi này.
Trong lúc chúng tôi nói chuyện, quỷ khí từ chân núi đã rất nhanh tràn đến nơi.
Chúng tràn tới đâu, tất cả cây cối đều khô héo mục nát, nhìn thật đáng sợ.
“Mọi người, lập tức vào trong chùa!” Vong Trần Đại Sư hét lớn, nghe thấy vậy, tất cả già trẻ , lớn bé nhanh chóng theo đại sư vào chùa..
Cùng lúc đó, tất cả tăng nhân tại chùa nhanh chóng xếp thành hàng, bắt đầu lên giọng lẩm bẩm đọc kinh chú.
Tôi thấy hào quang hiện lên . Hào quang ấy đột nhiên hình thành một nửa hình cầu, trông giống như cái bát đồng trùm lên trên ngôi chùa, ngăn cản quỷ khí tấn công.
Tôi cùng Tiết Xán và mọi người đang ở bên trong chùa.
Mọi người hiển nhiên đều bị dọa sợ, ai cũng khóc lóc đến thương tâm.
Các chư tăng để mọi người tập trung ở hành lang, và bắt đầu vận chuyển chăn bông cùng những tấm thảm, hành động của họ, tôi đoán được chúng tôi sẽ bị giam giữ ở đây rất lâu.
Tôi đột nhiên nhớ tới chuyện khi nãy, lập tức đảo mắt tìm kiếm người kia.
Tiết Xán thấy thái độ của tôi như vậy liền hỏi: “Em đang tìm cái gì?”
“Em đang tìm người phụ nữa, chúng ta gặp ở cửa khi xuống núi.” Tôi thấp giọng nói, ” Ba ấy hình như không ở đây.”
Người phụ nữ ấy dời chùa bằng cổng sau, cũng không có dời chùa bằng cáp treo, vậy khi có đại biến như thế này, hẳn phải ở đây, nhưng sao tôi lại không nhìn thấy.
Tôi đang thắc mắc trong lòng thì đám đông xung quanh bỗng náo loạn.
“Vong Trần đại sư! Chuyện quỷ quái gì đang xảy ra vậy!” Mọi người không ngừng chất vấn.
Vong Trần đại sư ngồi ở trên nệm futon chính giữa, nhẹ giọng nói: “Có ma, chúng ta sắp bị tấn công.”
Vọng Trần đại sư nói ra sự thật như vậy khiến mọi người càng thêm bối rối.
“Vậy thì hãy để chúng tôi đi!” Một người phụ nữ hét lên, “Chúng tôi không muốn chết ở đây!”
Một người hăng hái dẫn đầu, những người khác định đi theo, cảnh tượng lúc này vô cùng hỗn loạn.
Vong Trần đại sư vẻ mặt lạnh lùng.
“Ai muốn đi thì cứ đi”. Ông ấy đột nhiên nói, giọng nói cao, hơi thở dồn dập, át đi tiếng lao xao của mọi người, “Nếu có thể sống sót xuống núi, chúng tôi không ngăn cản. ”
Lúc này, mọi người đang xôn xao đều đột nhiên im lặng.
Vong Trần đại sư mặc kệ bọn họ, chỉ đứng dậy đi tới chỗ Tiết Xán.
“ Thưa ngài Tiết Xán.” Ông ấy nhẹ giọng nói, “Ngài có thể giúp chúng tôi cứu chùa Trấn Tà hay không”?
Tôi vô cùng ngạc nhiên liếc nhìn Vọng Trần đại sư.
Phải thấy rằng Võng Trần đại sư là người rất rõ ràng.
Một cao thủ đầy kiêu ngạo như ông ấy, chắc không bao giờ muốn cúi mình nhờ Tiết Xán.
Nhưng rõ ràng, Vong Trần đại sư thì khác, ông ấy biết tình hình hiện tại có lẽ đã vượt quá khả năng của mình, nên không ngần ngại nhờ Tiết Xán giúp đỡ.
Tiết Xán trầm mắt liếc ông ấy một cái, nhanh chóng nói: “Được.”
Tôi biết nếu Ninh Thanh Mi thật sự được Ninh gia cứu ra thì Ninh gia chẳng khác gì hổ thêm cánh, chắc chắn sẽ chẳng có ích lợi gì với chúng tôi.
Đang miên man suy nghĩ thì lại nghe Tiết Xán nói thêm một câu: “Chỉ là, anh ta đến rồi.”
Tôi sững sờ, còn chưa kịp phản xạ xem Tiết Xán nói “hắn” là ai, thì lại nghe Tiết Xán nói: “Lần này tôi nhất định phải tiêu diệt hắn.”
Tôi hiểu Tiết Xán đang nói đến ai.
Không ai khác , đó chính là Ninh Trác.
Ninh Trác thực sự là đã đích thân đến đây để cứu cô mẫu của hắn sao?.
Nhận thấy sự nghiêm trọng của vấn đề, tôi và Tiết Xán lập tức đi theo Võng Trần đại sư, rời khỏi đại sảnh ồn ào, đi về phía Phật phòng ở sảnh sau.
Nhưng khi ra đến sảnh sau, chúng tôi chợt thấy có người đang ngẩn ngơ đứng đó.
Khi người đó biến mất , nhìn bóng dáng ấy, tôi không khỏi sửng sốt.
Tại sao cô ấy ở đây?
Lúc này, người phụ nữ đứng ở lối vào phòng Thiền hóa ra là người phụ nữ mà tôi nhìn thấy ở cổng chùa.
Cô nhếch nhác như thể bị ai đó bắt mất hồn, ngây ngốc đứng đó.
Còn chưa kịp hỏi tại sao cô ấy lại ở đây, tôi đột nhiên cảm thấy Vọng Trần đại sư bên cạnh như tượng gỗ.
“Lâm thí chủ?” Nhưng ngay lập tức ông ấy phản ứng trở lại và tiến lại gần người phụ nữ, giọng nói có phần lo lắng, “Sao cô lại ở đây, rời khỏi đây ngay!
Lần đầu tiên nghe thấy Vọng Trần đại sư nói với giọng điệu phấn khích như vậy, tôi không khỏi tò mò về thân thế của người phụ nữ này.
Người phụ nữa chợt bừng tỉnh như bị Vọng Trần đại sư gọi lại, nhìn thẳng vào Vọng Trần đại sư.
“Đại sư!” Một giây tiếp theo, cô rơi lệ quỳ xuống, “Xin ngài… cho tôi gặp cậu ấy…”
Một nét biến đổi thoáng qua trên gương mặt Vong Trần đại sư.
Một lúc sau, ông ấy thở dài nói nhỏ: “Cậu ấy ở đại sảnh, cô có thể qua nhìn nhưng cần nhớ kỹ, không được để cậu ấy phát hiện ra.”
Người phụ nữ bỗng phấn chấn lại, nhanh chóng gật đầu rời đi.
Nhưng khi vừa đi được mấy bước, Vong Trần đại sư lại đột nhiên ngăn lại.
“Chờ đã.”
Bà ấy quay đầu lại, vẻ mặt bối rối, tựa hồ sợ Vọng Trần đại sư sẽ đổi ý.
Vọng Trần đại sư do dự nói: “Những năm gần đây … cô vẫn ổn chứ?”
Người phụ nữ sững người một lúc, sau đó cười nhạt, nói nhỏ: ” Tốt hay xấu gì thì cũng như vậy thôi”
Lời nói vừa dứt, bà ấy dừng lại nhìn Vong Trần đại sư một giấy, rồi vội vàng đi về phía đại sảnh.
Vong Trần đại sư cũng chỉ ngây người nhìn bóng lưng của bà ấy .
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!