Chương 336: Phương Tình hãy cẩn thận Người đứng trước trường học cũ lúc này hóa ra là Trương Hạo. Điều khiến tôi thấy kỳ lạ hơn nữa là anh ấy đã ở đó nói chuyện với chính mình. Từ khi xảy ra chuyện ở biệt thự lần trước, tôi luôn tránh Trương Hạo, lúc này tôi mới quyết định ẩn nấp, lặng lẽ tiếp cận hắn. Vì tôi dùng thuật ẩn thân nên Trương Hạo thực sự không biết đến sự tồn tại của tôi, đến gần tôi mới biết chính xác anh ấy đang nói gì. “Thật sao? Cái thang kia thật sự có loại sức mạnh đó?” “Cậu chắc chứ? Được rồi, tớ sẽ nói với họ sau.” “Vậy thì ngày mai … tôi có thể … ơ, bạn chờ.” Trương Hạo nói chuyện từng câu một, tựa như đang cùng ai đó tán gẫu. Nhưng bên cạnh anh ta, không có một người nào cả, và tôi không nghe thấy giọng nói nào khác ngoài anh ta. Tôi hơi kinh hãi, còn chưa kịp phản ứng, Trương Hạo dường như lại đột nhiên nghe thấy gì đó, quay đầu đối mặt với tôi. Tôi không ngờ rằng khi tôi dùng thuật ẩn thân mà, anh ta vẫn phát hiện ra sự tồn tại của tôi, Trương Hạo đột nhiên có chút đứng hình. “An Tố?” Trương Hạo sắc mặt hơi ủ rũ, ‘’ Tại sao cô lại ở đây? “Anh làm gì ở đây?” Từ khi bị phát hiện, tôi không thèm che đậy, trực tiếp hỏi: “Còn nữa, vừa rồi anh đang nói chuyện với ai? Khi nhìn gần như vậy, tôi mới nhận ra ánh mắt của Trương Hạo có chút điên cuồng. “Cô làm gì ở đây?” Anh ta nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt có chút dữ tợn. Đương nhiên, tôi không thể nói tôi tới đây tìm thang ước, chỉ có thể nói: “Đi ngang qua.” “Vậy thì tôi cũng đi ngang qua.” Trương Hạo cười ám ảnh, quay người định rời đi, nhưng đi được vài bước, anh đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt càng lạnh lùng, nói với tôi: “Đúng vậy, An Tố , cô nói cho Phương Tình biết là: Cô ấy hãy cẩn thận Tôi khó hiểu, vừa muốn hỏi Trương Hạo ; sao Phương Tình phải cẩn thận, nhưng anh ta đã nhanh chóng rời đi. Tôi chỉ còn lại một mình, ngước nhìn ngôi trường cũ trước mặt, cũ kỹ xám xịt, phủ đầy cây leo, dưới ánh nắng trưa chói chang, trông có chút u ám. Tôi hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm và chuẩn bị bước vào tòa nhà giảng dạy. Nhưng tôi vừa nhấc chân lên thì chiếc điện thoại trong túi bỗng kêu leng keng khiến tôi giật cả mình. Tôi cầm di động lên, phát hiện là điện thoại của Tạ Phong Tiêu. “Xin chào, A Viễn.” “Tiểu Tố? Hôm nay cậu có ở trường không? Hôm nay tớ quay MV, quay ở trường cậu, tớ sẽ đến đón cậu ăn tối trước khi bắt đầu quay.” Tôi sững người trong giây lát. Với danh tiếng của Tạ Phong Tiêu anh ta sao lại quay MV ở trường chúng tôi được, hầu hết các MV quay đều ở nước ngoài, ví dụ như cảnh tuyết rơi trước đây, họ đều chạy đến tận Úc để quay. Làm sao anh ta có thể đến một nơi như trường học của chúng tôi để quay được chứ? “Em…” Tôi đang do dự không biết nên từ chối Tạ Phong Tiêu như thế nào, thì anh ấy chỉ nói tiếp: “Anh sắp đến rồi, em ở đâu? Anh đến đón em, cùng ăn nhé! Anh sắp chết đói mất.” Dù sao đây cũng là trường học của mình, coi như là chủ ở đây nên tôi thật sự rất xấu hổ khi từ chối Lục Diệc Hàn, đành phải từ bỏ dãy nhà cũ trước mặt, xoay người bước ra ngoài cổng trường, “Thôi nhé! em chờ anh ở cổng trường. “ Cúp máy, tôi đi ra phía ngoài trường. Bất quá, tôi còn chưa đi vài bước, chợt thấy một bóng người vội vàng đi qua tôi rất nhanh. Nhận ra bóng dáng đó, tôi sửng sốt trong giây lát. Chính là Lão Trần vừa mới thăng cấp. Với Lão Trần và chiếc thang mong ước, tôi vội vàng bắt kịp vài bước. Khi đến gần, tôi nhận ra sắc mặt Lão Trần rất tái nhợt, bước chân có phần vô vọng, như thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào. Tôi quen thuộc loại tái nhợt này, chính là cơ thể thiếu Dương khí, lúc trước Trần Công và Lưu Thiến dùng cuốn sổ đó giết người, sắc mặt cũng tái nhợt. Có một sự xáo trộn trong tim tôi. Cái thang ước này, như tôi đoán, sẽ thu hút Dương Khí như cuốn sổ đó sao? Chẳng lẽ, cái thang ước này cũng có liên quan đến Ninh gia? Nghĩ đến khả năng này, tôi càng không thể ngồi yên, tôi nhanh chóng muốn bắt chuyện với Lão Trần để hỏi chuyện, nhưng lại không muốn, điện thoại của tôi đột nhiên vang lên. Tôi vào điện thoại, đó là Tạ Phong Tiêu. “Xin chào, A Viễn.” “Tiểu Tố, em đâu rồi? anh sang ở cổng trường rồi. Mau tới đây.” Tôi biết thân phận của Tạ Phong Tiêu không thích hợp đợi quá lâu ở một nơi đông đúc như cổng trường, vì vậy tôi từ bỏ ý định đuổi theo Lão Trần, tiếp tục đi về phía cổng trường, “anh đợi chút, Em ran gay đây. “ Tôi chạy nhanh đến cổng trường, và ngay lập tức thấy rất đông ở đó. Khi tôi đến gần hơn, tôi nghe thấy tiếng la hét của các cô gái. “A! Tạ Phong Tiêu! Đúng là Tạ Phong Tiêu!” “Đẹp trai quá! Cho em xin chữ kí đi!” “Em muốn ôm anh! Ôi chết mất!” Lúc này, tôi đi phía sau đám đông, và tôi nhìn thấy chiếc Lamborghini sáng chói ở giữa đám đông các cô gái. Trên cửa xe, dựa vào một người đàn ông tỏa sáng hơn cả 2 chiếc xe thể thao này. Người đàn ông ấy khoác chiếc áo thêu Gucci đang thịnh hành trong mùa, trên người không lộ chút nữ tính nào, trên tay còn ôm vài quyển sổ. Sau khi ký một cái, anh ta đưa cho cô gái bên cạnh, với một nụ cười nhạt, cô ấy gần như ngất đi vì hét lên sung sướng. Sau đám đông, tôi ôm trán cố gắng rút lui. Scandal trước đây với Tạ Phong Tiêu và cuộc hôn nhân không tưởng với Tiết Sán vốn đã khiến tôi bị chú ý quá nhiều trong trường, bây giờ tôi không muốn thu hút sự chú ý không cần thiết nữa. Nghĩ đến đây, tôi xoay người muốn rời đi. Thật bất ngờ– “Tiểu Tố!” Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng tôi. Cơ thể tôi cứng đờ, tôi muốn khóc nhưng không ra nước mắt. Thật sự không còn cách nào, đành phải quay đầu lại, liền nhìn thấy A Viễn đang chạy về phía mình, cười tươi như nắng. Những cô gái đang ồn ào xung quanh đột nhiên bình tĩnh lại và nhìn chúng tôi. “Tiểu Tố.” A Viễn đi tới trước mặt tôi, khoác vai tôi rất tự nhiên, “Đi thôi, đi ăn đi, ở trường học của em có món gì ngon? Tôi xấu hổ muốn chiu xuống đất. Tôi vất vả đẩy tay Tạ Phong Tiêu trên vai mình ra, nói nhỏ: “Cái gì … A Viễn, anh làm gì vậy?, anh là một ngôi sao lớn, tôi là phụ nữ đã có gia đình, chú ý.” Nhưng Tạ Phong Tiêu không có ý định buông tay. Ngược lại, khi nghe đến bốn chữ “đàn bà có chồng”, anh ta dùng tay mạnh hơn, khiến tôi ngã vào tay anh ta. “Cái gì? Sợ Tiết Xán đánh anh sao?” Tạ Phong Tiêu cười nhìn tôi, trong mắt có cái gì không hiểu. “Trong trí nhớ của tôi, anh không phải người rụt rè như vậy.” Tôi nhìn chằm chằm Tạ Phong Tiêu trước mặt. Vẻ mặt anh ta có phần mỉa mai, thậm chí còn bất lực và buồn bã, khiến tôi cảm thấy kỳ lạ vô cớ.