Chương 330: Ninh Trác đến Tôi bị dọa đến mực muốn rơi xuống lầu, thân thể không tự chủ được muốn chạy trốn, nhưng lý trí, vẫn là miễn cưỡng để cho mình dừng lại. Tôi nỗ lực để cho mình tỉnh táo lại, run rẩy trả lời An Tiểu Hi nói: “Tốt, tốt. . . Chúng ta làm bằng hữu. . .” Tôi biết việc cấp bách, vẫn là muốn hòa hoãn với cảm xúc của An Tiểu Hi, cho nên tôi mới đồng ý với cô ta làm bạn. Như không muốn nghe cậu trả lời của tôi, mặt An Tiểu Hi đột nhiên dữ tợn. “Lừa dối!” cô ta giận dữ hét vào mặt tôi, toàn bộ hơi lạnh phả vào mặt tôi, “Cái gì muốn cùng ta làm bạn tốt! Đều là lời nói dối! Ngươi cùng Phương Tình giống nhau! Đều là lừa dối!” Xát! Ta nhịn không được ở trong lòng chửi bậy. Lưu Ngải Vi nói không làm bạn thì phải chết, giờ tôi nói tôi làm bạn cũng phải chết, An Tiểu Hi cái này có vấn đề, căn bản cũng không có câu trả lời chính xác! Trong lòng tôi tức giận chửi thầm, thân thể cũng không dám động đậy, chỉ là lảo đảo muốn lui lại. Nhưng An Tiểu Hi, không đời nào tha cho tôi. Thân thể cô ta nhảy lên, cả người liền từ trên thang lầu vọt lên, lập tức bổ nhào vào trên người của tôi, há mồm liền hướng phía cổ của tôi, hung hăng cắn tới. Tôi cả người bị cô ta ném trên mặt đất, hung hăng giữ chặt, căn bản không thể động đậy. Trên cổ tôi đột nhiên đau nhói, tôi lập tức ý thức được, động mạch trên cổ tôi đã bị An Tiểu Hi cắn đứt. Tôi liều mạng đang nghĩ đẩy An Tiểu Hi ra, không nghĩ thân thể của cô ta, bỗng dưng run lên. Tôi bỗng nhiên kịp phản ứng. Là máu của tôi! An Tiểu Hi mặc dù là người Ninh gia nuôi lớn, nhưng hiển nhiên, đối người Ninh gia , nàng chẳng qua là họ nuôi một đầu lốp xe dự phòng để lấy máu mà thôi, Ninh gia chắc chắn sẽ không nói cho An Tiểu Hi quá nhiều về máu của người thuần âm có mệnh cách cứng cỏi,cô ta lại càng không có loại thuốc để biến máu của tôi thành thuốc bổ được Cho nên, máu của ta đối An Tiểu Hi Quỷ Hồn chính là độc dược. Nghĩ tới đây, tôi không chút do dự, nhanh chóng đưa tay lên trên cổ vuốt máu tươi, sau đó một cái tay khác nhanh chóng giữa An Tiểu Hi rồi dùng ngón tay vé bùa dán lên người An Tiểu Hi. Vì vẽ bùa xong tôi bởi mất máu quá nhiều,tôi bắt đầu đầu váng mắt hoa. Nhưng tôi chỉ là cắn răng ráng chống đỡ ở, hét lớn một tiếng: “Phá!” Trong chốc lát, tôi chỉ cảm thấy An Tiểu Hi trên lưng nhấp nhoáng ánh sáng
Cùng lúc đó, thân thể của cô ta cũng kịch liệt co quắp, tiếng kêu rên liên hồi. Nhân cơ hội tôi tranh thủ thời gian đẩy cô ta ra, nằm sấp trên mặt đất muốn chạy đi. Tiết Xán nói , bởi vì An Tiểu Hi mệnh cách tương đối cứng rắn, cho nên cô ta lập lời nguyền huyết thống, về sau, hóa thành Lệ Quỷ, so quỷ thông thường, lợi hại hơn gấp trăm lần thậm chí nghìn lần. Cũng chính vì nguyên nhân này, ngay cả Tiết Xán đều sẽ đối với An Tiểu Hi có chút kiêng kị, chớ đừng nói đến tôi , huyền học còn thấp kém . Tôi mới chỉ dùng máu của mình làm trọng thương An Tiểu Hi, nhưng là tuyệt không có khả năng giết chết cô ta, cho nên tôi phải tranh thủ thời gian chạy trốn. Tôi vô cùng kinh ngạc khi An Tiểu Hi bị tôi làm cho trọng thương, vậy mà giãy giụa đuổi theo tôi, gắt gao ôm lấy đầu gối của tôi. Tôi bị dọa gần chết, quay đầu, liền phát hiện cô ta trắng bệch nghiêm mặt, gắt gao nhìn chằm chằm tôi. “Ngươi. . . Ngươi là bát tự thuần âm, mệnh cách cực kì cứng cỏi?” Nàng giãy gịụa lấy ôm tôi nói, ” người Ninh gia muốn tìm, chính là ngươi?” Tôi khẽ giật mình. Xem ra An Tiểu Hi, vẫn là biết người Ninh gia nuôi mình với mục đích gì “Ngươi buông ra ta!” Tôi không có tâm trạng nào mà trả lời câu hỏi của cô ta, chỉ là một bên rống lên, một bên liều mạng muốn thoát khỏi cô ta . Nhưng An Tiểu Hi một mực không chịu buông tay, đáy mắt cô ta lóe lên tia thù hận. “Ta, ta muốn giết ngươi. . .” Cô ta đột nhiên dữ tợn nghiêm mặt nói, quỷ khí rõ ràng đã bị tôi trọng thương càng ngày càng suy yếu, nhưng cô ta vẫn là quyết chống lại đau đớn này, từng chút bám lấy chân tôi bò lên, “Tuyệt đối. . . Tuyệt đối không để Ninh Gia . . . Đạt được máu của ngươi. . .” Tôi sụp đổ mà quát: “Ngươi còn như vậy, ta với ngươi sẽ cùng phải chết. “Sẽ cùng chết . . Cũng có thể. . .” An Tiểu Hi trên mặt thần sắc càng thêm điên cuồng, “Chỉ cần có thể hủy kế hoạch của Ninh Gia . . Ta nguyện ý hồn phi phách tán. . .” Trong lòng tôi ngơ ngác. Tôi không nghĩ tới, An Tiểu Hi lại hận người của Ninh gia như vậy. Vì không để người Ninh gia đạt được máu của tôi, cô ấy thậm chí không tiếc mạng mình, nguyện hồn phi phách tán? Tiết Xán từng nói qua, chỉ khi tôi còn sống máu của tôi mới có hiểu quả. Chỉ cần tôi chết rồi kế hoạch của Ninh gia coi như tiêu tán. Nhìn sự cố chấp điên cuồng của An Tiểu Hi Tại Ninh Gia , nhưng ngày tháng qua, cô ấy đã phải chịu đựng những gì mà lại ra nông nỗi này? Khi tôi đang suy nghĩ mông lung thì An Tiểu Hi nhanh chóng lao đến người tôi hết lên “Đi chết đi An Tố!” Cô ta gầm lên giận dữ, quyết dùng chút sức lực cuối cùng giết tôi Cô ấy vậy mà muốn hồn phi phách tán để giết tôi. Cô ta thật sự là muốn vĩnh viễn không được luân hồi! Tôi tranh thủ thời gian trong tay bóp máu, muốn bảo vệ mình. Nhưng thế quái nào máu tôi lại đông lại. Chỉ nghe thấy một tiếng ầm vang. Thân thể kịch liệt đau nhức truyền đến, tôi chỉ cảm thấy mình cả người nặng nề mà nện vào trên tường, mắt tối sầm lại, nháy mắt mất đi tri giác. . . . Đau nhức. Toàn thân đều đau quá. Tôi giãy giụa mở to mắt, lại phát hiện bốn phía vậy mà là một vùng tăm tối. Tôi trừng mắt nhìn, mới nhớ tới mình trước khi hôn mê đã bị đánh. Tôi tựa như là bị An Tiểu Hi trước khi chết một đòn đánh trúng rồi? Cho nên nói, tôi là chết sao? Tôi chính sợ hãi bên trong, phía trước trong bóng tối, đột nhiên sáng lên. Tia sáng trắng kia quá nhu hòa, càng lúc càng lớn, càng ngày càng rõ ràng, phảng phất đang không ngừng tới gần tôi. Thẳng đến tới gần một chút , tôi mới nhận ra, kia vậy mà là cái bóng người. Ai? Ai sẽ đột nhiên xuất hiện tại nơi này? Tôi phòng bị muốn lui lại, nhưng lại thấy bòng người kia không ngừng tới gần tôi, tôi cả người đều cứng đờ. Làm sao. . . Thế nào lại là hắn? Lúc này xuất hiện ở trước mặt ta, là một trang nam tử. Một thân áo bào trắng, tóc dài như mực, dung mạo tuấn dật Vô Song, chỉ một cái liếc mắt, liền để người đối diện sẽ không thể quên. Lúc này xuất hiện trước mặt ta lại là Ninh Trác.. Ninh Trác đột nhiên xuất hiện, mang đến cho tôi một sự bất ngờ quá lớn, mắt tôi trợn tròn, Ninh Trác đi đến trước mặt tôi rồi cúi xuống thấp mắt nhìn tôi, như bị ánh mắt khiếp sợ của tôi làm cho thú vị, nhếch khóe miệng cười. Nụ cười của hắn quá mê người, nhưng với tôi mà nói, lại như thêm nước lạnh, để tôi lập tức tỉnh táo lại. “Ngươi. . . Ngươi vì cái gì ở đây!” Tôi phòng bị mở miệng, muốn đứng lên chạy trốn, nhưng đột nhiên ở giữa phát hiện thân thể của mình thật nặng, căn bản đứng không dậy nổi. Đối với câu hỏi của tôi, Ninh Trác chỉ là tiếp tục mỉm cười. “Đi theo ta đi.” Bỗng dưng, hắn mở miệng nói, thanh âm nhu hòa, “Ta đang muốn tìm ngươi.”