Chương 304: Bé trai bị bắt đi Đừng trách tôi tức giận đến muốn chửi thề, bởi vì những con quái vật đang bay trên không trung lúc này, tôi dùng ngón chân cũng nhìn ra chúng chả có cái gì giống Chu Tước hết. Bọn chúng thực sự có bộ dáng giống loài chim, chúng trông hơi giống kền kền. Hay nói chính xác hơn đây là loài kền kền bị đột biến gen. Chúng lớn hơn kền kền rất nhiều, dưới ánh trăng đỏ, chúng dang rộng đôi cánh, thân hình đen tuyền bay lượn vòng quanh không ngừng, y như một chiếc máy bay nhỏ. Nhưng đây không phải là điều khiến tôi cảm thấy kinh khủng nhất. Thứ đáng sợ chính là đầu của chúng. Mỗi con kền kền kì quái đó đều có ba đầu. Ba cái đầu đó cũng không lớn lắm so với thân hình khổng lồ của chúng, nhưng xét cho cùng, có ba cái đầu chen chúc trên chiếc cổ dài của chúng. Những cái đầu đó có màu y như da người, ba cái đầu giống nhau như đúc, lúc chúng gầm lên, chúng cũng có thể tạo ra hiệu ứng bộ ba. “Đây là … ” Đột nhiên, tôi cảm thấy Trương mụ hơi run lên. “Trương mụ, đây là con quái vật gì vậy?” Tôi nhịn không được run giọng hỏi. “Là quỷ điểu.” Trương mụ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, sắc mặt tái nhợt, trầm giọng nói, “Trong truyền thuyết có một loài chim lạ, chỉ ăn thịt người chết. Theo mê tín, chúng là sủng vật của Hắc Bạch Vô Thường, chỉ cần nghe thấy tiếng kêu của chúng, không quá 10 ngày sẽ bị Diêm Vương gọi đi.” Dù biết đó chỉ là truyền thuyết dân gian mê tín nhưng tôi không khỏi rùng mình khi nhìn thấy những con quỷ điểu không lồ đáng sợ ở trước mặt. Quả thực có cảm giác chúng sinh từ địa ngục. Mẹ nó. Những người dân làng này đầu bị úng nước hay sao vậy. Làm sao mà một thứ kinh tởm như vậy lại có thể là Chu Tước được chứ? Đừng có vũ nhục thần thú Chu Tước vậy chứ. Trong lúc tôi đang nguyền rủa trong lòng, mấy con quỷ điểu đó đã bay tà tà xuống. Những người dân thôn bên dưới đều đang quỳ rạp trên mặt đất, đầu cũng không dám nhấc lên, chỉ có thể nhìn thấy bờ vai không ngừng run rẩy của bọn họ. Lại thêm vài tiếng gáy sắc lẹm, những con quỷ điểu đó cuối cùng cũng đáp xuống hồ. Lúc này, những đứa trẻ trên thuyền đã sợ hãi đến phát điên, la hét cầu cứu cha mẹ đang ở trên bờ. “Cha mẹ! Cứu cứu tụi con! Cầu xin ngươi cứu tụi con!” “Cha mẹ! Người đem con bán đi làm đầy tớ trong nhà người khác đi, đưa con ra khỏi đây đi mà!” “Đừng bắt con! Chu Tước đại nhân cầu xin người đừng bắt con!” Trong bóng tối, giữa tiếng gáy vang của đám quỷ điểu, tiếng la hét cuồng loạn của lũ trẻ đó khiến lòng tôi khó chịu như bị dao cứa qua. Tôi thực sự muốn lao ra đưa bọn trẻ đó về, nhưng Trương mụ gắt gao túm tôi lại, không cho tôi đi ra. “Tiểu thư!” Bà ấy hét vào mặt tôi, “Tuy rằng những con quỷ điểu này không đáng sợ, nhưng cô phải biết rằng, những con quỷ điểu này chỉ ăn thịt người chết. Chúng đến bắt những đứa trẻ còn sống nhất định là phải có người đứng sau chúng!” Tôi nhanh chóng hiểu ý của Trương mụ. Bà ấy không sợ quỷ điểu, nhưng bà ấy sợ người đứng sau những con quỷ điểu đó, sợ chọc phải rắc rối rồi không thể đến nhà họ Ninh kịp giờ. Tất nhiên là tôi hiểu, nhưng tôi không thể chịu được khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của những đứa trẻ đó! Nhưng tôi cũng biết, nếu không có Trương mụ ra tay giúp, một kẻ gà mờ như tôi, chưa nói đến đám người đứng sau bọn quỷ điểu đó, tôi còn không đánh lại được một con quỷ điểu. Mặc dù Tiết Xán nói, lịch sử không thể thay đổi, Tiết Vô Song thực sự đã đến được nhà họ Ninh một cách an toàn, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là tôi có thể muốn làm điều gì liền làm điều đó, làm việc này chính là đi tìm cái chết. Cho nên, tôi chỉ có thể để Trương mụ kéo đi, ngẩng đầu nhìn lên đám quỷ điểu đó. Thấy tôi không còn vùng vẫy nữa, Trương mụ nghĩ rằng tôi đã hiểu rõ sự tình liền thở phào nhẹ nhõm buông tôi ra. Lúc này, những móng vuốt sắc nhọn của đám quỷ điểu đó đã bắt được những con thuyền trên hồ. Thân hình của chúng quá mức không lồ, những chiếc thuyền ở trước mặt chúng trông thật nhỏ bé, chúng chỉ cần lấy mông vuốt gắp một cái như gắp một món đồ chơi, liền dễ dáng nhắc chiếc thuyền lên.