CHƯƠNG 289: LƯU THIÊN ĐANG CÀM CUÓN SỎ GHI CHÉP ĐÓ
Người đối diện hình như cũng có nhiều tâm sự, nhìn thấy tôi mà không tránh, hai người cứ thế đụng trúng nhau, đồ đạc trong tay cô ấy cũng rơi xuống.
“Xin lỗi!” Tôi vội vàng xin lỗi, khi đối phương ngâng đâu lên, tôi liên sững người.
Đúng là trùng hợp, người tôi đụng trúng là Lưu Thiên.
Đây là bạn gái cũ của Tràn Đông Vũ, bạn trai hiện tại của Phương Tình.
Dĩ nhiên Lưu Thiến cũng nhận ra tôi là bạn của Phương Tình, cô ta hừ lạnh một tiếng rồi ngôi xổm xuống nhặt đồ lên, xoay người định rời đi.
Tôi bối rối không biết phải làm sao, đúng lúc định rời đi thì lại vô tình nhìn thấy món đồ mà Lưu Thiến vừa nhặt dưới đất lên, tôi ngây như phỗng.
Tôi vừa nhìn thấy Lưu Thiến nhặt một cuốn số da lên.
Cuốn sổ bằng da màu đen, kiểu dáng cũ.
Nó giống hệt với cuốn sổ sáng nay của Phùng Viễn.
Đầu óc tôi là một mảng mông lung.
Cuốn số này liệu có phải là cuốn số của Phùng Viễn không?
“Lưu Thiến!” Nhất thời tôi không để ý được nhiêu như vậy, chỉ mau mau chóng chóng chạy đên giữ Lưu Thiên lại.
“Cậu làm cái gì đấy!” Lưu Thiến không ngờ tôi đột nhiên lại kéo cậu ta lại, hoảng Sợ, định nói gì đó, nhưng tôi không hề nhiều lời, thẳng tay giật lầy cuốn sổ ghi chép kia.
Tôi vội vàng mở ra, nhìn thầy những ghi chép bên trong, trong đâu vang lên một tiêng nô lớn.
Đây đúng là cuốn sổ ghi chép của Phùng Viên!
Tôi còn chưa kịp phản ứng lại, Lưu Thiến ở phía đối diện thấy một loạt hành động của tôi thì biến sắc.
Ngay sau đó, cậu ta như phát điên, giật lại cuốn sổ từ trong tay tôi.
“An Tố, cậu có bệnh hả?” Cậu ta hét lên: “Cậu và cô bạn Phương Tình của mình đều thích cướp đồ của người khác vậy sao!”
Bây giờ tôi cũng không có thời gian so đo với Lưu Thiến nữa, chỉ trừng mắt hỏi cậu ta: “Lưu Thiến, cuốn số này của cậu từ đâu ra?”
Cuốn số này thực sự quá kì lạ, sáng sớm hôm nay vẫn còn trong tay Phùng Viễn, sao bây giờ lại ở chỗ Lưu Thiến rồi?
Nghe thấy câu hỏi của tôi, sắc mặt Lưu Thiên càng tái hơn, ánh mắt mơ hô.
“Liên quan gì đến cậu!” Cậu ta hét lên một câu rồi xoay người chạy đi.
“Cậu đứng lại đó!” Tôi nói rồi vội đuôi theo cậu ta.
Nhưng không ngờ, Lưu Thiến nhìn thì có vẻ yêu ớt, nhưng dù sao cũng là dân học nhảy, chạy rất nhanh, tôi dốc hết sức thở hồng hộc cũng không đuổi kịp.
Cậu ta chạy nhanh ra lề đường, vẫy tay gọi một chiêc taxi rôi chui vào.
Tôi đứng bên đường khom người thở hồn hẻn, càng nghĩ lại càng thấy SỢ.
Tôi chưa thể chắc chắn cuồn sổ này có tác dụng gì, nhưng nêu như…
Nếu như những gì viết trên cuốn số này thực sự giống như những gì tôi đang nghĩ, có thê khống chế hành động của người khác, thậm chí có thể điều khiển khiến người khác tự sát, thì Lưu Thiến cầm cuốn sổ này để làm gì?
Liệu cậu ta có giống những người trước đó, muốn lợi dụng cuốn sổ này để giết người không?
Ý nghĩ nguy hiểm này vừa xuất hiện, cả người tôi không ngừng run tẩy.
Cái chết của Có Tử Hân có lẽ là do một nữ sinh nào đó ghen ghét cậu ta cố ý gây nên.
Còn cái chết của Lưu Thông, hẳn là do Phùng Viên sinh lòng ghen ghét, cô ý hại chết.
Vậy Lưu Thiến?
Cậu ta sẽ muốn giết ai?
Nhớ tới ánh mắt cậu ta khi nhắc đến Phương Tình, mặt tôi cắt không còn giọt máu.
Tôi không nghĩ được nhiều nữa, mau chóng lây điện thoại gọi cho Phương Tình.
Sau vài tiếng “tút” vẫn không có người nghe.
Tôi lo lắng, vội gọi lại cho Hồng Hà.
“Alo, Tó Tó…”
Hồng Hà vừa nghe điện thoại, tôi vội vàng hỏi: “Phương Tình đâu? Cậu có biết cậu ấy đang ở đâu không?”
Thấy giọng nói hốt hoảng của tôi, Hồng Hà hơi kinh ngạc nói: “Cậu ấy đi hẹn hò với Trân Đông Vũ rôi.”
“Ở đâu cơ?”
“Hình nhữ ở KTV cạnh trường mình…”
“Tôi lập tức cúp điện thoại, bắt xe đên KTV.
Vừa đến KTV, tôi vội vàng hỏi tiếp tân xem Phương Tình và Trân Đông Vũ có ở đây không.
Khiến tôi thở phào là, may mà đúng là họ đang ở đây.
Sau khi hỏi được số phòng, tôi vội vã chạy đến.
Tới nơi, tôi còn chưa kịp đây cửa đi vào thì đã nghe thây giọng nói kinh hoàng của Trần Đông Vũ.
“Tình Tình, em định làm gì vậy? Em đừng dọa anh!”
Đầu tôi nỗ ùm một cái, lập tức đầy cửa xông vào.
Vừa bước chân vào phòng, dưới ánh đèn mờ tối của KTV, tôi thấy Phương Tình đang đứng cạnh bàn trà, trong tay cầm một con dao gọt trái cây, từ từ hướng về phía cổ họng cô ây.
Trên mặt cô ấy rõ ràng là sự hốt hoảng, nước mắt cũng giàn dụa, nhưng tay cô ấy. như bị khống chế vậy, cứ thé tiến gần về phía cổ họng.
“Phương Tình!” Tôi hét lớn, vội chạy đến, túm lấy cô tay cô ấy.
Nhưng không ngờ, lúc này sức của Phương Tình lại rất khỏe, tôi không khống chế được cô ấy.
Ngay lập tức, tôi nhìn về Trần Đông Vũ đang đờ người bên cạnh, hét lên: “Cậu còn ngây người ra đó à, mau đến giúp tôi một tay!”
Lúc này Trần Đông Vũ mới như vừa tỉnh mộng, vội mải chạy đên, giúp tôi giữ bả vai Phương Tình.
Nhìn Phương Tình lúc này vô cùng đau đớn, dường như đang đâu tranh gì đó vậy.
Tôi biết nhất định là cơ thể cô ấy đang bị người khác khống chết, nhanh chóng khích lệ cô ây: “Phương Tình, cô găng lên! Cậu không được để bị khống chế! Nhất định phải chống đỡ!”
Phương Tình nhăn mặt, từ từ há miệng như muốn nói gì đó, nhưng mãi vân không nói nên lời.
Quẳằn quại một hồi lâu, cậu ấy mới nói được một câu đứt quãng.
“Các cậu… chạy… mau…”
Tôi còn chưa kịp phản ứng trước câu nói của cô ấy, cơ thể Phương Tình như bộc phát sức mạnh cực lớn, hất hai người tôi và Trần Đông Vũ ra.
Hai người chúng tôi ngã lên ghế, vừa mới ngồi dậy thì cũng thấy Phương Tình đứng dậy.
Con dao gọt trái cây trong tay cô ấy quơ vệ phía chúng tôi!
Nhưng trên mặt cô ấy vẫn là nước mắt giàn dụa.
“Tố… chạy… chạy mau…”
Cô ấy nhắc nhở chúng tôi nhưng cơ thể lại không thể kiểm soát, con dao gọt trái cây hướng về phía lồng ngực tôi.
May mà tôi nhanh tay lẹ mắt, xoay người, khó khăn lãm mới tránh được.
Nhưng Phương Tình cũng một lần nữa xoay người, tiếp tục đâm dao xuông người tôi.
Trong lòng tôi thầm mắng.
Chết tiệt!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!