Chương 245
Tôi giẫy dụa quay đầu lại liền thấy Tiết Xán đã nhanh chóng bám theo, nhưng rõ ràng hắn kiêng kị việc người đàn ông kia đang †úm lấy tôi nên không dám đuổi theo quá gắt gao.
Chết tiệt.
Xem ra gã đàn ông này, cũng biết mình đã bị thương và không thể toàn vẹn thoát khỏi Tiết Xán, nên mới cố tình bắt tôi đi để trốn thoát an toàn.
Lúc này tôi đang bị gã ôm chặt trong lòng, áp sát như vậy tôi mới phát hiện ra gã thật sự bị Tiết Xán đánh rất nặng.
Cả phía ngực trái của gã đều bị máu nhuộm đỏ ướt đầm, hô hấp cũng dồn dập khác thường.
Rõ ràng gã cũng biết mình không chống đỡ được bao lâu, nên đã đẩy nhanh tốc độ, chỉ trong nháy mắt, chúng tôi đã đáp xuống cánh cổng của khu nhà cũ nhà họ Hạ, cũng chính là nơi chúng tôi bước vào con đường đá.
Gã đàn ông đó hiểu được, với trạng thái tại của mình sẽ không thể rời khỏi đây với gánh nặng như tôi. Hiện tại gã cũng đã an toàn, toàn vẹn đi tới lối ra, tôi cũng chẳng còn tác dụng, gã liền chuẩn bị bỏ tôi lại Nhưng trong nháy mắt buông tôi ra, gã đột nhiên cúi đầu, ghé sát vào tai tôi và khẽ nói: “Cảm ơn”
Cả người tôi đều mờ mịt.
Cảm ơn?
Tên đó đang nói cám ơn với tôi, vì có tôi nên gã có mới thể ra ngoài an toàn được?
Thấy ánh mắt ngạc nhiên của tôi, đôi mắt phía sau lớp mặt nạ màu bạc ánh lên ý cười.
Giây tiếp theo, gã buông tay.
Tôi từ trên trời rơi xuống ngay lập tức.
Cùng lúc đó, gã đàn ông kia đã lao thẳng tới cửa ra vào ở trên đỉnh quan tài đá.
Tôi rơi xuống rất nhanh, nhưng Tiết Xán đã nhanh chóng bắt được tôi.
Cũng chỉ một lát sau, bóng dáng gã đàn ông kia đã biến mất ở lối vào quan tài đá.
“An Tố” Tiết Xán vội vàng kiểm tra cả người tôi, “Em không sao chứ?”
“Khụ khu, em không sao…” Sắc mặt tôi hơi tái vì làn khói đen ban nấy, nhưng so với chuyện này, tôi còn có việc cần quan tâm hơn, “Tiết Xán, người vừa rồi là ai vậy?”
Ban nấy lúc tên đó ôm tôi trốn đi, tôi cảm nhận được rất rõ hơi ấm trên người gã.
Tên đó là người sống?
Nhưng hiện tại nhà họ Ninh làm gì có ai còn sống?
“Anh không rõ:’ Tiết Xán ôm tôi đáp xuống đất, lông mày vẫn nhíu chặt.
Lúc này, Hạ Lẫm, đại sư Thừa Ảnh, Tiết Phong và bà Hạ đã chạy ra khỏi khu nhà cũ của họ Hạ.
Tôi nhìn vào bọn họ, đột nhiên phát hiện thiếu một người, liền ngạc nhiên hỏi: “Ninh Hoan Hoan đâu?”
Tiết Phong gắt lên, “Ban nãy ở trong làn khói đen, cô ta bất thình lình biến mất rồi.
Nhất định là cô ta tới cùng gã đàn ông đeo mặt nạ kia, vậy mà còn lừa chúng ta là tới đây một mình, không biết có âm mưu gì nữa”
Tôi hơi nhíu mày.
Tiết Phong nói đúng, gã đàn ông ban nãy chắc là tới cùng Ninh Hoan Hoan, bình dưỡng khí trong bụi hoa kia là của gã.
Nhưng điều khiến tôi lấy làm lạ, là xét từ hành vi ban nãy của Ninh Hoan Hoan, tôi không nghĩ cô ta hay gã đàn ông kia muốn hãm hại chúng tôi Cho dù là kích hoạt cơ quan trong mê cung, hay là khói đen, Ninh Hoan Hoan và gã ấy, dường như chỉ muốn ngăn cản chúng tôi phát hiện ra Cỏ Hồi Hồn đã bị trộm mất mà Thôi Chẳng qua bọn họ không ngờ rằng, chúng tôi lại có thể gặp được bà Hạ, trực tiếp biết được câu trả lời.
Vậy nên tôi không hiểu, tại sao Ninh Hoan Hoan không chịu thừa nhận cô ta đến đây cùng người khác?
Chẳng lẽ cô ta không tiện nói ra danh tính của gã đàn ông kia?
Tôi còn đang thắc mắc trong lòng thì Thừa Ảnh đại sư đã nhìn thoáng qua đồng hồ bỏ túi và cất tiếng nói: “Trước hết đừng nói mấy việc này nữa, trời sắp sáng rồi, chúng †a mau chóng rời đi thôi”
Chúng tôi cũng biết, bên trong khu nhà cũ này quả thực không an toàn lắm, liền gật đầu.
Trước khi đi, Hạ Lãm không khỏi nhìn về phía bà Hạ.
Rõ ràng là bà Hạ không thể rời khỏi đây.
Cho dù Cỏ Hồi Hồn đã biến mất, bà ấy vẫn phải canh giữ khu nhà cũ dưới đáy hồ này.
cho tới khi linh hồn mới của nhà họ Hạ tới thay thế cho bà ấy.
“Mẹ” Hạ Lãm ngập ngừng, “Con muốn hỏi mẹ một chuyện.”
“Con nói đi” Bà Hạ dịu dàng cười.
“Là chuyện liên quan đến chị” Hạ Lãm khẽ nói.
Nụ cười của bà Hạ bỗng nhiên hơi gượng gạo, “Có chuyện gì vậy?”
“Chị ấy đã mất tích sau khi mẹ và ba gặp chuyện không may ở Mỹ. Mấy năm gần đây, chúng con vẫn luôn tìm kiếm chị ấy” Hạ Lẫm nói, “Nhưng từ lúc chị ấy được sinh ra tới khi mất tích cũng chỉ có vài ngày ngắn ngủi, cho nên người biết rõ tình hình của chị ấy cũng chỉ có hai người là mẹ và ba thôi: Tôi sững sờ.
Tôi nhớ Hạ Lãm đã nói với tôi, chị gái của cậu ta bị mất tích ở Mỹ.
Nhưng tôi không ngờ cô ấy hóa ra lại mất tích ngay khi vừa chào đời. Hơn nữa, cha mẹ của Hạ Lãm cũng đã qua đời ngay khi chị cậu ta mất tích.”
“Đúng vậy.’ Ánh mắt bà Hạ hơi lóe lên, “Có vấn đề gì không?”
Hạ Lẫm do dự một lát rồi nói tiếp: “Khi chị ấy vừa ra đời, mẹ đã nói với người trong gia tộc rằng trên tay chị ấy có một vết bớt.
Nhưng mấy năm nay, chúng con đã lùng †ìm khắp nơi, cũng không tìm được đứa bé gái nào có điều kiện phù hợp. Con muốn hỏi, lúc trước có phải mẹ đã nhớ lầm không?”
Rõ ràng là mấy năm gần đây, nhà họ Hạ đã lật tung cả nước Mỹ, thậm chí là kháp thế giới này, nhưng từ đầu tới cuối cũng không tìm được một đứa bé gái có bát tự thuần âm, mệnh cách cứng rắn.
Quả thực, bát tự thuần âm, mệnh cách cứng rắn đã vô cùng hiếm có, có lẽ người nhà họ Hạ mất nhiều năm như thế, cũng chỉ Tìm được một mình tôi.
Nhưng tôi, lại không có vết bớt nào.
Nên người nhà họ Hạ nhất định không thể không nghỉ ngờ, trong chuyện này có phải đã có sai sót gì hay không.
Dù sao người từng thấy chị của Hạ Lãm cũng chỉ có cha mẹ cậu ta, tất cả những tin tức mà người nhà họ Hạ có được liên quan tới cô ấy, đều tới từ bọn họ.
Bà Hạ không trả lời ngay lập tức mà chỉ cười nhẹ, đáp: “Mẹ biết một ngày nào đó mọi người sẽ tới hỏi mẹ vấn đề này”
Hạ Lãm ngây người hỏi: “Mẹ có ý gì?”
“ý của mẹ là” Bà Hạ từ từ ngước nhìn lên, “Mẹ đã sớm biết, mọi người không thể nào Tìm được chị gái của con”
Lần này, không chỉ có Hạ Lãm mà ngay cả Thừa Ảnh đại sư cũng thay đổi sắc mặt.
“Bà chủ, ý của bà là, những thông tin trước đó bà cho chúng tôi đều sai sao?” Đại sư Thừa Ảnh kích động nói, “Có phải trên người cô chủ không có bớt phải không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!