Chương 234: Khu nhà cũ của nhà họ Hạ
Không cần phải nói, đây chính là nhà cũ của họ Hạ.
Tôi trợn mắt há hốc mồm.
Trước đó tôi còn thấy lạ, rốt cuộc nhà họ Hạ làm thế nào mà bảo quản một tòa nhà dưới đáy nước được, hóa ra là đặt cả tòa nhà vào trong cỗ quan tài đá này, sau đó dìm xuống đáy nước.
Khu nhà cũ của họ Hạ, không khác biệt nhiều với khu nhà cũ của dòng họ Ninh mà tôi từng thấy ở Tương Tây ngày trước.
Chẳng qua xét về mặt kiến trúc, khu nhà cũ của họ Hạ nhỏ nhắn tỉnh tế hơn một chút, còn nhà cũ họ Ninh lại pha trộn chút phong cách của dân tộc thiểu số.
“Đi thôi” So với tôi đang trợn mắt há hốc mồm, Tiết Xán thật ra khá bình tĩnh, hắn nảm lấy tay tôi đi về phía cửa chính của khu nhà cũ họ Hạ.
Đại sư Thừa Ảnh, Hạ Lẫm và Tiết Phong đã đứng trên bãi đất trống trước cửa tòa nhà, bọn họ cũng đã cởi bỏ bộ đồ lặn để sang bên cạnh.
Bọn họ nói với tôi, trước đó họ không hề nhận ra tôi và Tiết Xán bị bỏ lại, trên đường tới khu nhà cũ nhà họ Hạ mới phát hiện không thấy chúng tôi đâu, vừa định ra ngoài tìm thì Tiết Xán đã tự mò tới.
Sau đó, Tiết Xán trở lại đón tôi, khó khăn lắm mới cứu được tôi từ trong tay đám quái vật dưới đáy hồ kia.
“Tiết Xán, rốt cuộc những con quái vật dưới đáy hồ đó là cái gì vậy?” Tôi nhịn không được hỏi.
“Thi La” Tiết Xán thản nhiên đáp, “Thứ đó có ở bên dưới của rất nhiều sông hồ, là xác bị chết đuối dưới đáy hồ, vùng dậy thành một loại quái vật.
“Cái gì? Tố Tố em gặp phải Thi La sao?” Tiết Phong ở bên cạnh trợn tròn đôi mắt, “Thi La rất hiếm khi chủ động tấn công người sống, làm sao lại xui xẻo như vậy chứ…” Tiết Phong đang nói thì đột nhiên thay đổi sắc mặt, không nói thêm gì nữa.
Rõ ràng anh ta cũng nhận ra, không phải do tôi xúi quấy gì cả, mà là bị người ta gài bẫy.
Bất kể là ngọn đèn mê hoặc tôi và Tiết Xán lúc đầu, hay là Thi La đột nhiên phát động tấn công tôi sau đó, tất cả đều nhắm vào tôi cả.
Xem ra người nhà họ Ninh vẫn chưa chịu buông tha cho tôi.
“Chết tiệt, lại là đám người nhà họ Ninh” Rõ ràng là Tiết Phong cũng nghĩ như vậy, anh ta liên mảng một câu.
“Làm sao anh biết là người nhà họ Ninh?” Lúc này, Hạ Lẫm ở bên cạnh vẫn không phản ứng gì trước sự xuất hiện của tôi đột nhiên cất giọng nói lãnh đạm.
“Ngoại trừ bọn họ ra, ai lại sợ chúng tôi bước vào khu nhà của của họ Hạ các người như vậy chứ?” Tiết Phong nói với vẻ mặt đương nhiên, “Nhất định là bọn họ muốn lấy Cỏ Hồi Hồn của họ Hạ nhà các người, sợ các người phát hiện nên đã tìm cách ngăn cản chúng tôi.” “Anh đừng quá coi thường nhà họ Hạ chúng tôi.” Hạ Lẫm mặt không đổi sắc nói, “Vật gia truyên nhà họ Hạ, cũng không phải thứ họ Ninh bọn họ muốn lấy thì lấy.” Tôi giật mình.
Lúc này tôi mới nhận ra, tuy Hạ Lẫm đồng ý cho chúng tôi đi tới khu nhà cũ của họ Hạ để kiểm tra Cỏ Hồi Hồn còn ở đó hay không, nhưng cậu ta cúng không thật sự nghĩ rằng Cỏ Hồi Hồn đã bị trộm mất.
Nói cho cùng, cậu ta vẫn tin tưởng vào trận pháp và cơ quan mà tổ tiên mình bày ra, đồng ý với chúng tôi chẳng qua là muốn giao dịch với Tiết Xán, muốn hắn giúp cậu ta tìm chị gái mà thôi.
Trước thái độ lạnh lùng kiêu ngạo của Hạ Lẫm, Tiết Xán cũng không nói gì.
“Khụ” Cuối cùng vẫn là Thừa Ảnh đại sư lên tiếng giảng hòa, “Nếu cô An đã tới rồi, chúng ta mau đi vào thôi” Nói xong, ông ấy định dẫn chúng tôi vào nhà họ Hạ.
“Chờ một lát” Nhưng không ngờ, Tiết Xán lại ngăn ông ấy lại.
Cả đám người nhìn Tiết Xán với ánh mắt kỳ quái, liên thấy hắn châm chậm bước về phía tôi.
“Anh làm gì thế?” Tôi giật mình, còn chưa kịp phản ứng thì Tiết Xán đã chạm lên mái tóc ướt sũng của tôi.
“Tóc em bị ướt, phải hong khô trước đã” Tiết Xán cúi xuống nói với tôi bằng giọng điệu bình thản, “Nếu không sẽ bị ốm đó.” Khán giả đều chết lặng.
Tất cả mọi người, bao gôm cả tôi đều trợn tròn mắt.
Chúng tôi cứ nghĩ Tiết Xán tạm hoãn việc bước vào nhà họ Hạ vì có việc quan trọng.
Nhưng hóa ra chỉ là hong khô tóc cho tôi? Trước sự kinh ngạc của chúng tôi, Tiết Xán chỉ nhắm mắt làm ngơ, chỉ thấy quỷ hỏa hiện lên trong lòng bàn tay hẳn và bắt đầu hong tóc cho tôi.
“Chuyện này..” Cảm nhận được ánh nhìn chằm chăm xung quanh mình, tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng, “Để lát nữa em tự hong tóc sau, anh không cần phải giúp em…
“Không được” Tiết Xán ngắt lời tôi mà không cần suy nghĩ, giọng điệu không thay đổi, “Em yếu như con kiến ấy, tóc ướt sẽ bị bệnh đó.” Anh mới yếu như kiến hôi ấy! Thái dương tôi nổi gân xanh, nhưng nhìn vẻ mặt thành thật hong tóc cho tôi của Tiết Xán, trong đầu tôi lại cảm thấy khá ấm áp.
Ôi chao, phụ nữ thật sự là loài vật đầy mâu thuẫn mà.
“Chậc chậc, đúng là đằm thắm thật'” Tiết Phong ở bên cạnh nói lời chua chát, “Tốt thật, anh đây nhìn mà cũng muốn yêu đương” Tôi liếc mắt.
Lão già nhà anh cô đơn lúc nào chứ hả? Hạ Lẫm ý vị sâu xa liếc nhìn tôi và Tiết Xán một cái, sau đó nói: “Nhanh lên một chút.” Động tác của Tiết Xán không nhanh không chậm, chỉ một lát sau, tóc của tôi đã được hong khô.
“Chúng ta mau đi thôi” Tôi ngại mình bắt mọi người đợi quá lâu, vội vàng nói.
Bước tới trước cửa chính của nhà họ Hạ, tôi ngẩng đầu liền thấy một bức hoành phi khổng lồ, bên trên khắc mấy chữ cứng rắn đanh thép.
“Nhà họ Hạ” Chỉ một bức hoành phi cũng khiến tôi giống như xuyên qua chín trăm năm, nhìn thấy sự huy hoàng của nhà họ Hạ năm ấy.
Thực ra không chỉ tòa nhà này, chỉ với cỗ quan tài đá kia, tôi cũng có thể cảm nhận được, năm đó nhà họ Hạ có tiền có thực lực cỡ nào.
Nhưng mà, đâu ai ngờ được, một gia tộc cực thịnh một thời như vậy, lại đột nhiên lựa chọn ở ẩn ở lúc đang cường thịnh, còn đưa tòa nhà khổng lồ như thế này dìm xuống đáy hồ.
Điều này khiến tôi không khỏi tò mò đó là, năm đó rốt cuộc bọn họ đã bói ra điều gì, mà lại ra quyết định lớn như thế? Trong lúc tôi im lặng suy nghĩ, Hạ Lẫm đã bước về phía trước và mở cánh cửa ra.
Cánh cửa từ từ mở ra, kèm theo một tiếng ken két nặng nề.
Thấy cảnh tượng bên trong cánh cửa, tôi vốn đang khiếp sợ liền trợn tròn hai mắt.
Tôi lại nhìn thấy hoa cỏ tươi tốt trên khoảng sân bên trong cánh cửa này.
Tôi biết nhà họ Hạ rất lo lắng, hết lòng hết dạ muốn bảo tồn khu nhà cũ của họ Hạ nguyên vẹn, nhưng tôi trăm ngàn lần cũng không ngờ tới, đến cả hoa cỏ cũng được giữ lại.
Hoa cỏ sao có thể sinh sống ở đáy hồ này được chứ? Dường như Hạ Lẫm nhận thấy sự nghi ngờ của tôi, cậu ta thản nhiên nói: “Những thứ hoa cỏ này đều là giả thôi.” Nói tới đây, cậu ta liền dẫn chúng tôi đi vào.
Nhưng Tiết Xán vẫn chưa hề cử động.
“Tiết Xán, anh lại muốn gây chuyện gì đây?” Tiết Phong không khỏi khinh thường hắn.
Đừng thấy Tiết Phong ngày trước có vài phần kính trọng Tiết Xán, gọi hắn là đại nhân Tiết Xán, sau khi quen thuộc rồi, anh ta liền không biết lớn nhỏ, hoàn toàn quên mất chuyện Tiết Xán vẫn được tính là bề trên của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!