Chap 1065: Tìm manh mối Edit by : Như Oanh Cùng Hạ Lẫm và TP vội vàng đi tới bồn hoa gần sân sau Hạ gia, góc Tây Bắc. Chúng ta cùng nhau tìm kiếm manh mối mà Hạ Cảnh Viêm đã để lại ở đây trước đây. Chúng tôi đã tìm kiếm trong một thời gian dài và không tìm thấy bất cứ điều gì hữu ích. Những dấu chân rõ ràng duy nhất cùng dấu vết của việc giẫm lên bãi cỏ đã được người làm vườn sửa chữa sau đó. “Cô tìm kiếm thế nào, có tìm được gì không?” Đột nhiên, ánh mắt của ta đụng phải Tiết Phong đang đi về phía ta, dưới mắt lóe lên một tia sáng, ta vội vàng đứng lên. Những gì có sẵn là cùng một câu trả lời do dự. “Không có, ta không có phát hiện cái gì, hiện tại chỉ có thể xem Hạ Lẫm .” Tiết Phong bất lực nhún vai, anh cái gì cũng không để ý. Ta liếm liếm đôi môi khô khốc không nói gì, chỉ hy vọng Hạ Lẫm may mắn hơn chúng ta, nhất định phát hiện ra một chút. Edit by : Như Oanh Bằng không, chuyện của Mộng Dao cũng không dễ thoát. Tôi và Tiết Phong đã đặt hết hy vọng vào Hạ Lẫm. Khi Tiết Phong gọi tôi rời đi, tôi bơ phờ dựa vào bức tường hình mạng nhện, có chút ngoài ý muốn, đôi mắt không ngừng nhỏ giọt ở bụi cây bên ngoài bức tường. Hạ gia là một gia tộc lớn, bên trong tường thành, bên ngoài còn có rậm rạp cây cối màu xanh lá. Ta nhiệt tình nhìn chằm chằm trên tường, Tiết Phong Già phía sau gọi ta rời đi không để ý. Tôi luôn cảm thấy rằng một điều gì đó đã bị tôi lãng quên. Đột nhiên, mắt tôi rơi vào cây lùn bên ngoài bức tường hình mạng nhện, dưới gốc cây lùn tươi tốt gì đó, nó vì ánh sáng mà lóe lên tia sáng trắng. Edit by : Như Oanh Tôi nghi ngờ chỉ vào ánh sáng trắng đang nhấp nháy, ngăn lại Hạ Lẫm và Tiết Phong đang định quay người đi. “đó là gì?” Một giọng nói nói với tôi rằng vụ đầu độc của Ninh Mộng Dao từ đây sẽ khác Quả nhiên, lúc này Hạ Lẫm mới quay người lại, sau khi nhảy ra khỏi bức tường đầy mạng nhện, anh ngồi xổm nhặt lên tờ giấy ảnh màu trắng có kích thước bằng lòng bàn tay người lớn đang chiếu trên mặt đất. trên mặt anh hơi thay đổi. “Cái này là cái gì?” Khi Hạ Lẫm quay lại bên cạnh tôi, tôi kinh ngạc chỉ vào tờ giấy ảnh mà tôi chưa từng thấy. Tôi không hiểu vẻ mặt tự tin của Hạ Lẫm , tôi tìm được cái gì trên tờ giấy này? Khi Hạ Lẫm đang định giải thích, Tiết Phong đã nói với tôi. “Polaroid (máy ảnh chụp liền) là loại băng dính duy nhất của máy ảnh. Khi gặp ánh sáng, nó bị rung tại chỗ và vùng trắng ở mặt trước hiển thị hình ảnh của vật được chụp.” Tôi nghe không hiểu được. Cho đến khi Hạ Lẫm lắc cái gọi là băng dính hai lần dưới ánh sáng mặt trời, một bức tranh rõ ràng về cảnh đêm mới nhảy ra khỏi mặt trước trống rỗng của nó. Và quang cảnh ban đêm xuất hiện trong bức ảnh là đêm xảy ra vụ tai nạn, tôi gặp bốn người trong góc đi qua bức tường. Một số đáp án đã sẵn sàng đi ra, đặc biệt là khi Hạ Cảnh Viêm đang ở bên trong, ánh mắt Hạ Lẫm nhìn chằm chằm vào hắn trở nên thần bí khó lường. Sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Hạ Cảnh Viêm, tôi cũng cảm thấy rằng một sự thật nào đó đã sẵn sàng để lộ ra. Và khi tôi tiếp cận sự thật, tôi đã lo lắng rằng Hạ Lẫm sẽ che chở cho Hạ Cảnh Viêm. Lý do chính khiến Hạ Lẫm có thể che chắn cho Hạ Cảnh Viêm là bởi vì Hạ Diệc Kỳ đã bị anh gián tiếp hại chết , nếu Hạ Cảnh Viêm xảy ra chuyện gì, Hạ gia thân thích sẽ còn cho anh sắc mặt tốt sao? Nghĩ đến giờ phút này, tôi nhìn chằm chằm tấm ảnh trong tay Hạ Lẫm, trầm tư không nói. “Lo lắng tôi sẽ để anh ấy đi?” Giọng nói yêu nghiệt của Hạ Lẫm đột ngột vang lên trên đầu tôi. Vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt lãnh đạm của anh, trong lòng ngưng trệ không rõ nguyên nhân. Sự nhạy bén và sáng suốt của Hạ Lẫm luôn vô cùng mạnh mẽ, không ngờ dù tôi không nói ra nhưng anh ấy cũng có thể đoán được những gì trong lòng tôi. “Không có gì, anh chỉ là công bằng thôi, dù là tình cảm hay sự nghiệp.” Tôi trả lời rằng những gì tôi hỏi có đề cập đến chuyện tôi và anh ấy, nhưng anh ấy quay đầu lại và cố tình giả bộ hờ hững, thậm chí ngoảnh mặt làm ngơ. Tôi lại bị anh ta bỏ qua, trong lòng hiển nhiên không thoải mái, nhưng tôi vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta, lắng nghe cuộc nói chuyện của anh ta với TP. “TP, kiểm tra những người này chung quanh, còn …” Hạ Lẫm nhìn chằm chằm Hạ Cảnh Viêm trong ảnh, do dự, sau đó chậm rãi nói tiếp, tựa hồ đã có quyết định trọng đại gì đó. “Cũng phải kiểm tra chủ nhân của thứ này. Người này có thể sống không xa chúng ta, có thể trong một căn hộ. “ Khi Hạ Lẫm nói lời này, anh ta ngẩng đầu lên và làm những cử chỉ hoài nghi rõ ràng ở một vài ngôi nhà dân cư gần Hạ gia và một khu nhà thương mại cao 23 tầng. Tôi nghĩ xem, chẳng lẽ chủ nhân của ngôi nhà vô tình đi ngang qua đây và chụp được những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó? Trước khi tôi nói với Hạ Lẫm và TP về suy đoán của tôi, TPà và HL đã phân tích mối liên hệ giữa ngôi nhà kia và biệt thự. Tôi xấu hổ ngậm miệng mở miệng nhìn bóng lưng xa xăm của Tiết Phong, hiệu quả của bọn họ quả thực nhanh hơn tôi rất nhiều. Tiết Phong đi rồi, ta cũng không nên ở lại đây nữa, dù sao ta cùng Hạ Lẫm cũng bất đồng, tiếp tục không thoải mái chi bằng ta trở lại bệnh viện tiếp tục chăm sóc Ninh Mộng Dao. “TÔI…” Tôi vừa mở miệng đã muốn từ biệt Hạ Lẫm , điều tôi không ngờ là thời điểm tôi nói, không chỉ nghe thấy giọng nói của chính mình, mà còn là của Hạ Lẫm Tôi nghi ngờ nhìn anh ta, và không ngờ lại nhận ra vẻ mặt khó chịu trên gương mặt anh ta. Tiết Phong đi rồi, không đợi được muốn cho ta đi cùng sao? Tôi cắn môi, trong lòng cảm thấy hơi xót xa. Đột ngột nuốt xuống cảm xúc không rõ ràng trong lòng, táo bạo nói lời từ biệt với Hạ Lẫm : “”Sự tình cũng có manh mối, ta liền, đi trước.” Ta nhắm mắt lại nói xong kiềm chế cáo biệt, nhìn cũng không nhìn HL biểu lộ, cũng không quay đầu lại theo TP rời đi phương hướng rời đi. Đi vài bước, cũng không nghe Hạ Lẫm nói chút gì giữ lại, anh ta quả nhiên là rất chán ghét nhìn thấy ta ở đây. Ta ở trong lòng dạng này suy đoán, dưới chân bước chân kéo nhanh hơn. Ta hận không thể sớm một chút rời đi khỏi Hạ Gia, Không để Hạ Lẫm ghét bỏ. Đang đi về phía trước, cánh tay phải ta bỗng nhiên bị túm lại.