Chương 1062: Bóng đen quỷ dị Edit by Hoang Lan Tran Bắt gặp bóng đen quỷ dị đang di chuyển, tâm tư ta khẽ động, hai chân tự phát mà đuổi theo bóng đen kia. Ta theo dõi thấy bóng đen kia theo tới bên cạnh phòng chứa thi thể của bệnh viện, bóng người kia liền giống như bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất không thấy gì nữa. Ta kinh ngạc dạo bước tại hành lang bên ngoài phòng chứa thi thể, âm thầm tìm kiếm bóng đen kia. Luôn cảm giác bóng đen này có mấy phần cảm giác quen thuộc. Nhưng cẩn thận hồi tưởng lại, lại không tưởng tượng nổi người kia là ai. Cũng may ánh đèn trong hành lang phòng chứa thi thể càng sáng, ta không cảm thấy quá mức sợ hãi. Chỉ là ý nghĩ may mắn của ta mới vừa xuất hiện, thì đèn huỳnh quang phía trên đỉnh đầu ta bỗng nhiên chớp hai lần, phát ra âm thanh xì xì của mạch điện bị cháy hỏng. “Bang oành ~ “ Ta ngẩng đầu, tò mò kiểm tra vấn đề của ánh đèn, kết quả đèn phía trên đỉnh đầu bỗng nhiên rớt xuống. Ta nhanh chóng né tránh, tránh thoát được nguy hiểm đèn huỳnh quang rơi xuống, cùng thời khắc đó, tất cả đèn trong hành lang cùng nhau tắt hết. Hành lang, không, phải nói là toàn bộ bên trong phòng chứa thi thể khổng lồ, trong chốc lát chìm vào bóng tối chưa từng thấy, cùng bầu không khí bên trong âm trầm đáng sợ. Phòng chứa thi thể, bản thân liền là cái âm khí nồng đậm nơi chẳng lành, đèn vừa tắt hết, gió lạnh ào ào, cảm giác rợn cả tóc gáy. Ta do dự một chút, không còn dám đi về phía trước nữa. Xoay người, ta muốn đi nhanh khỏi chỗ này. Trong góc tối bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, một tay túm lấy ta kéo vào. “A.” Tiếng kêu ngắn ngủi của ta còn chưa kịp thoát ra, miệng liền bị người chặn lại. Ta trở tay phải nắm chặt cánh tay của đối phương, chuẩn bị sẵn sàng đánh trả. Ánh sáng vàng nhạt của đèn pin bỗng nhiên chiếu rọi vào mặt ta. Trong bóng tối, đột nhiên xuất hiện tia sáng chiếu thẳng lên mắt ta đến nỗi không mở mắt ra được. Ta không thể không đình chỉ tiến công, đưa tay che mắt lại. Ta kinh ngạc lúc bất thình lình ánh đèn rọi đến, giọng nói quen thuộc bỗng nhiên gần bên tai của ta. “Đóa Nhã, thế nào lại là ngươi, ngươi khuya khoắt không nghỉ ngơi, chạy tới đây làm gì!” Nghe được âm thanh chất vấn quen thuộc, ta đầu tiên là dịch chuyển khỏi đèn pin đối phương chiếu vào con mắt ta, lập tức chứng nhận đánh giá đến đối phương. Bất ngờ chính là, người này lại là Hạ Lẫm. “Hạ Lẫm, ngươi vì sao lại ở đây?” Không đợi Hạ Lẫm trả lời ta, trong hành lang đột ngột truyền đến thanh âm đánh nhau. Ta cùng Hạ Lẫm cảnh giác liếc nhau một cái, tạm thời không nói nhảm nữa, tranh thủ thời gian chạy về hướng đánh nhau. Ánh đèn vàng nhạt chiếu rọi trong hành lang vắng, ta cùng Hạ Lẫm triệt để thấy rõ hai người đánh nhau là Tiết Phong cùng một nam nhân cao lớn khác đưa lưng về phía chúng ta. Ta cảm thấy bóng lưng của người cao lớn kia có mấy phần quen thuộc, dường như ở nơi nào đã nhìn thấy qua. Trong đầu ta tìm kiếm xuất xứ của bóng lưng này, cảm thấy người này có mấy phần giống nam nhân đêm hôm đó leo tường vào Hạ Gia. Ta chính chắc chắn, bên tai bỗng nhiên vang lên tiếng hét lạnh lẽo thất thanh của Hạ Lẫm. “Tiết Phong, Cảnh Viêm, các ngươi đều ngừng tay cho ta!” Hạ Lẫm bỗng nhiên kêu tên Tiết Phong cùng một cái tên nam nhân khác. Nam nhân kia bản năng quay đầu lại, thình lình lộ ra khuôn mặt tuấn tú chính là nam nhân cao lớn kia ý đồ bất chính buổi tối tiến vào Hạ Gia. Ánh mắt ta nhìn qua nhìn lại giữa Hạ Lẫm và Cảnh Viêm, cẩn thận so sánh, hai người này giống nhau không dưới năm phần. Nam nhân này cùng Hạ Lẫm là thân thích khả năng chiếm bảy phần. Nghe tiếng Hạ Lẫm, Hạ Cảnh Viêm đáy mắt phút chốc ánh lên sự hận thù, tuy là chợt lóe lên, khi ta nhìn chăm chú vào mắt của hắn, lại là rõ ràng bắt được. Hạ Cảnh Viêm mắt nhìn Hạ Lẫm, hoàn toàn không cùng Tiết Phong tiếp tục đánh nhau nữa, nhưng xoay người chạy, tốc độ mãnh liệt. Hạ Lẫm cùng Tiết Phong lẽ nào sẽ cho Hạ Cảnh Viêm cơ hội chạy trốn, hai người chạy suốt bên trong hành lang, lấy thế vòng vây bọc đánh hắn. Cuối cùng nam nhân kia bỗng nhiên nhảy vọt lên, dùng lực cánh tay kinh người nắm chặt đầu lan can tường, loạng choạng lùi lại, bay vọt về phía ta. Ta bị hắn đẩy mạnh, ngã trên sàn nhà đá cẩm thạch, lưng bị đập mạnh, đau điếng. Lộ ra Hạ Cảnh Viêm muốn đứng lên chạy trốn, ta bỗng nhiên cắn chặt răng ôm lấy đùi hắn không thả. “Khốn kiếp, ngươi đừng hòng chạy, tối hôm qua nếu không phải ngươi, ta liền sẽ không trở thành mục tiêu của bọn chúng.” “Đóa Nhã, giữ chặt lấy hắn, cả đêm ta thấy hắn lén lén lút lút lẻn vào bệnh viện.” Tiết Phong thanh âm giòn sáng vang vọng trong hành lang. Ta nghe được hắn, bản năng ôm chặt đùi Hạ Cảnh Viêm, nói thế nào cũng không thể để hắn trốn thoát. Khi Tiết Phong cùng Hạ Lẫm tới gần ta một khắc này, mắt hồ ly của Hạ Cảnh Viêm bỗng nhiên lạnh lùng nhìn ta chằm chằm. Hắn đột nhiên bất ngờ xách ta lên. Ta cho là hắn muốn bắt ta uy hiếp Hạ Lẫm cùng Tiết Phong, ngoài ý muốn chính là, hắn chỉ là ánh mắt phức tạp bên tai ta lầm bầm hai câu, ta liền toàn thân mơ hồ mà đứng ở tại chỗ quên phản ứng. Liền ngay cả lúc nào hắn chạy xa, ta cũng không biết. “Hắn cùng ngươi nói cái gì? Trước đó ngươi nói với ta tiến vào Hạ Gia, người đó có phải là hắn hay không?” Âm thanh Hạ Lẫm chắc chắn vang lên, ta mới từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại. “A?” Ta trừng mắt nhìn, triệt để thanh tỉnh, sau khi làm rõ trước sau tình huống mới tiếp tục mở miệng, “Là, là hắn đi.” Ta chưa hề nói người kia tên gọi Cảnh Viêm người tại bên tai ta nói cái gì, chỉ là cố ý không trả lời. Ta không dám nói cho Hạ Lẫm, nam nhân kia trước lúc rời đi vậy mà lại nói: “Nhìn dáng vẻ của ngươi hẳn là không nghĩ nói cho Hạ Lẫm rằng ngươi ngày đó kém chút bị người ta. . . Nữ nhân thông minh liền phải biết nên làm như thế nào mới là đúng.” Bất kỳ nữ nhân nào mà kém chút bị nam nhân làm nhục, rất khó trước mặt nam nhân mình thích thừa nhận tai nạn xấu hổ kia. Mà ta cũng bởi vì hắn, thất thần đến tâm hoảng ý loạn. “Đến cùng phải hay không hắn?” Hạ Lẫm thanh âm đột nhiên trở nên rét run, “Đóa Nhã, ngươi đêm nay hành vi quá kỳ quái, ngươi lại đột nhiên xuất hiện tại phòng chứa thi thể, không giống như là bởi vì ta, hơn phân nửa là vì Cảnh Viêm rồi.” Hạ Lẫm chắc chắn, để ta ngay cả phản bác đều cảm thấy bất lực. Ta dứt khoát bỏ qua một bên, không chú ý sắc mặt vô cảm của hắn, trả lời không được, ta dứt khoát liền đổi chủ đề và chuẩn bị rời đi. “Vì ai, cũng với ngươi không quan hệ.” Dù sao trong lòng ngươi cũng không có ta. Ta dưới đáy lòng nói bổ sung. Khá lâu sau, Hạ Lẫm đều không nói gì, ta nhấc chân nhanh chóng rời khỏi phòng chứa thi thể. Ban đêm đột nhiên phát sinh đủ loại, đều để thần kinh ta căng cứng, ta cần phải nghỉ ngơi, giảm bớt cảm xúc căng thẳng của mình. Ta cùng Hạ Lẫm sinh mâu thuẫn, tự nhiên là thật sẽ không đi Hạ Gia, ta tùy tiện ngồi trên ghế dựa vào tường nghỉ ngơi dưới cổng Diệp Mộng Dao. Ngày thứ hai trời vừa sáng, ta là vì bụng đói mà thức dậy sớm. Cả đêm đói bụng rồi, nhưng đáng tiếc trong người ta không có đồng nào. Cũng may Tiết Phong còn băn khoăn bụng của ta, thật xa từ trong nhà chạy tới bệnh viện đưa cho ta bữa sáng. “Cảm ơn ngươi.” Mặc dù là sữa đậu nành bánh quẩy bình thường, nhưng hiện tại ta cảm thấy nó quá thơm ngọt.