Chương 1040: Muốn các ngươi chôn cùng! Edit by Như Oanh Tôi lo lắng tôi và Hạ Lẫm sẽ bị giết ở đây, vì vậy tôi quay người lại, muốn kéo Hạ Lẫm đi. Đột nhiên, Hạ Lẫm thân thể cố định tại chỗ, bất động, một đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm bàn mổ. Tôi nhìn theo mắt Hạ Lẫm, nhìn thấy trên bàn mổ có hai người thanh niên, một người trông hơi giống Hạ Lẫm. Ta theo thói quen lại nhìn về phía Hạ Lẫm, vốn là muốn nhìn xem có giống nhau không, nhưng chỉ phải quay đầu lại nhìn anh . Hạ Lẫm đang đứng bên cạnh mất bình tĩnh, chạy nhanh lên bàn mổ. “Kỳ anh!” Hạ Lẫm dường như biết một người trên bàn mổ. Quỷ Hồn xuất hiện trở lại, nếu như Hạ Lẫm tùy ý chen ngang thì sẽ ra sao? Tôi không muốn nhìn thấy nó, nhưng nó vẫn xảy ra. Khi Hạ Lẫm chạy tới bàn mổ, chuẩn bị cứu Kỳ Anh trên bàn mổ, cảnh tượng xung quanh đột nhiên thay đổi. Những bóng quỷ trắng xung quanh biến mất, trên bàn giải phẫu kỳ anh cùng một cái nam nhân khác cũng biến mất, chuyển biến chính là nguyên bản nằm tại trên bàn giải phẫu hai người đều đứng đứng gần bàn mổ. Và nằm trên bàn mổ của họ, lúc này là một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần. Người phụ nữ nằm trên bàn mổ vì sợ hãi, rất muốn đứng dậy khỏi bàn mổ nhưng không thể cử động được. Tuy nhiên, Kỳ Anh và người đàn ông kia từng bước tiếp cận người phụ nữ với một nụ cười tiêu cực. trên tay của bọn hắn cầm dao giải phẫu, ngay trước nữ nhân sợ hãi khuôn mặt, mở ra ngực của nàng, móc tim. Trái tim rõ ràng là hư ảo, nhưng nó lại thực đến mức khiến trái tim tôi sợ hãi. Người phụ nữ bị đào bới trái tim vẫn còn ý thức của một người sống, cô ấy la hét liên tục, nhưng cô ấy không thể ngăn cản Kỳ Anh và hành vi ghê tởm của họ. “Hạ Lẫm, đi thôi, đi thôi.” Tôi hoảng sợ gọi Hạ Lẫm đang đứng gần bàn mổ, quay lưng về phía tôi, tôi không nhìn rõ nét mặt, nhưng cảm thấy chân như sinh ra trên mặt đất, bất động. Tôi gọi rất lâu nhưng anh ấy không trả lời. Sau khi người phụ nữ bị mổ xẻ mất phản ứng, Kỳ Anh và một người đàn ông khác ở bên cạnh bàn mổ đột nhiên tiến về phía tôi và Hạ Lẫm với những con dao mổ dính máu. Đồng tử giãn ra, ta xoay người muốn chạy trốn, nhưng Hạ Lẫm lại như đầu gỗ không phản ứng kịp. Ta nghiến răng nghiến lợi chạy lại Hạ Lẫm, dùng sức kéo anh đi. Nhưng đột nhiên Hạ Lẫm lại phản ứng giống như người máy đột nhiên ở trên điện từ trường. Phản ứng này không hề nhỏ, mười lá bùa màu vàng tươi đã bị hiến tế, phù lục không lửa tự đốt. “Cấp cấp như luật lệnh, diệt.” Hạ Lẫm ngơ ngác lẩm bẩm câu thần chú, lá bùa màu vàng tươi đi tiêu diệt Kỳ Anh và người đàn ông đã tấn công kia. Ngay lập tức, hai người biến mất trong bóng tối. Không có sự hiện diện của họ, ánh sáng trong phòng lại biến mất. Nhưng sự việc có kết thúc như thế này không? Ngay sau khi ánh sáng biến mất, vô số bóng quỷ trắng bay ra khỏi bóng tối, chúng bay lượn quanh tôi và Hạ Lẫm với niềm oán hận không dứt. Bên tai có tiếng quỷ xuyên qua gào thét gào thét: “Trả lại trái tim, trả lại trái tim của ta ——” Sau khi lắng nghe một cách cẩn thận, tôi có thể biết rằng những gì họ đang khóc và hú là trái tim của họ đã được đào ra. Giọng nói quá bi thương, đơn giản là đay nghiến, quăng quật tôi còn hơn cả người phụ nữ lạ mặt đang khóc vừa rồi. Một đôi tay quỷ đã tấn công tôi và Hạ Lẫm, nhưng hầu hết mục tiêu của Quỷ Hồn là Hạ Lẫm. Hạ Lẫm dùng kiếm gỗ đào dễ dàng đối phó với Quỷ Hồn xung quanh. Và với linh lực Xà nữ tộc săn mồi, chỉ cần đối phó với đám quỷ nhỏ này là quá đủ. Chỉ là tại sao lại có tiếng nói của Quỷ Hồn bên tai. Bọn họ nói Hạ Lẫm có mùi của người hại họ, người hại họ lại là người thân của Hạ Lẫm Không biết Hạ Lẫm có nghe thấy không, nhưng chỉ thấy anh đối với bọn họ càng ngày càng nhanh, nhanh như vậy một chọi mười. Sau khi bóng ma trong phòng nhỏ gần như bị quét sạch, Hạ Lẫm đưa tôi chạy nhanh ra ngoài. Để ngăn không cho Quỷ Hồn tái sinh, hoặc lại ra khỏi phòng, Hạ Lẫm đặt một tấm bùa cấm lên cửa phòng để ngăn chúng lao ra khỏi phòng. “Huh Huh -“ Sau khi thoát khỏi phòng, cơ thể căng thẳng của tôi đột nhiên thả lỏng, cả người tôi trượt xuống dựa vào tường. “Cuối cùng cũng thoát được. Thật may là chúng tôi đều ổn.” Tôi nghĩ may mắn thay, sau đêm nay, tôi sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Tôi nghe nói những người xui xẻo dùng lá bưởi để giải xui? Trong đầu tôi còn đang suy nghĩ về vấn đề gỡ bỏ vận rủi thì đèn trong phòng thí nghiệm đột nhiên bị đoản mạch, sáng rồi mờ đi. “Sự tình còn chưa kết thúc, cô trốn ở sau lưng ta.” Hạ Lẫm cũng tựa vào trên tường đứng ở trước mặt ta tư thế che chở khi đèn không sáng. ” “Nếu như có cái gì ngoài ý muốn, cô trước tiên chạy trốn. Nơi đó hẳn là khác một cái cửa ra.” Hạ Lẫm cảnh giác nhìn xung quanh, đồng thời chỉ vào lối đi trong góc kia của căn phòng nhỏ xảy ra tai nạn. Tôi theo hướng ngón tay của anh ta và nhìn về phía lối thoát, và tôi không thể không cau mày. Anh ta có muốn tôi bỏ rơi anh ta và chạy trước. Đóa Nhã tôi tuy yếu đuối, nhưng không phải là không có quy tắc, bỏ rơi bản thân và chạy trốn, đó là điều mà một kẻ ti tiện mới làm. “Muốn đi cùng đi, hoặc là đều không đi, tôi cũng không để cho anh một mình đối mặt nguy hiểm.” Lần đầu tiên tôi nói với Hạ Lẫm một cách táo bạo như vậy. Đứng ở trước mặt anh, Hạ Lẫm khẽ giật mình, anh đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt phức tạp nhìn ta. “Được rồi, chúng ta đều không đi.” Hồi lâu, Hạ Lẫm đột nhiên nói một câu nói như vậy, đầy ẩn ý sâu xa. Anh ấy dường như đã nhận ra điều gì đó, nhìn tôi, có rất nhiều ấm áp. Thật tiếc là vào thời khắc nguy hiểm này, tôi không có thời gian để ý đến ánh mắt của anh ấy, và tôi hiếm khi nhìn chằm chằm xung quanh một cách nghiêm túc. Ánh sáng trong phòng thí nghiệm đã hoàn toàn bị dập tắt, và sau khi chìm vào bóng tối ngắn ngủi, một ngọn lửa ma màu xanh mờ nhạt đột nhiên xuất hiện xung quanh. Hạ Lẫm ôm chặt ta sau lưng: “Theo sát tôi.” Ngay khi lời nói của Hạ Lẫm, những ngọn lửa ma quái xuất hiện trong phòng thí nghiệm lập lòe một cách kỳ lạ. Ta mạnh dạn đè lại Hạ Lẫm lưng: “Lần này không cần anh che chở, chúng ta cùng nhau tiến, lui.” Có lẽ bởi vì nguy hiểm, linh lực tầng sâu Đan Điền của ta đã trở nên mạnh mẽ hơn trước, có thể ngưng tụ ra ngọn lửa tinh linh xà nữ tộc còn sáng hơn cả quỷ hỏa. Tôi và Hạ Lẫm đã lùi về phía sau để chuẩn bị phòng thủ. Đột nhiên, chung quanh tiếng quỷ khóc sói tru biến mất, sau đó là một tiếng than khóc tương tự như tiếng khóc của một người phụ nữ mà tôi đã nghe trước đây. Có lời buộc tội người phụ nữ đang khóc trong giọng nói của cô ấy. “Người của Hạ gia lại dám tới đây, các ngươi hại chết chúng ta, ta cũng phải để các ngươi chôn cùng!”