Chương 1035: Bệnh viện bỏ hoang Edit by Như Oanh “Hạ Lẫm , anh đừng doạ tôi sợ, tôi chịu không nổi.” Cảm giác Hạ Lẫm thân thể dần dần cứng ngắc, tôi không khỏi rơi vài giọt nước mắt . Để không khiến Hạ Lẫm cảm thấy mình yếu đuối, dù có buồn đến mấy cũng nhẫn nhịn không rơi nước mắt. Nhưng trong cảnh hôm nay, anh ấy thực sự khiến tôi sợ hãi. Tôi tiếp tục gõ vào tim Hạ Lẫm để cố đánh thức Hạ Lẫm. Nhưng tôi đã thử trong một thời gian dài mà không thấy kết quả, anh ta không có dấu hiệu tỉnh lại. Khi tôi xốc lên người Hạ Lẫm, chuẩn bị hô hấp nhân tạo cho anh ấy, hai mắt anh ấy nhanh chóng mở ra. “Hửmmmm?” Khi đó cả người nằm ở trên người Hạ Lẫm, cách mặt không tới 0,5 cm, có thể hôn vào môi anh ta. Nhưng ngay khi anh ấy mở mắt ra, tôi sững sờ dừng lại mọi hành động của mình, và xung quanh tôi như đứng yên, bất động. Hạ Lẫm đột nhiên mở mắt ra, tôi cũng không phản ứng kịp. Cho đến khi khóe miệng Hạ Lẫm cong lên, một giọng nói có chút đùa cợt vang lên trước mặt tôi : “Thế nào, thừa dịp ta không chú ý, cô nổi sắc tâm rồi.” Hạ Lẫm rất ít dùng thái độ đùa cợt này với tôi, tôi bình tĩnh lại thì hai má nóng bừng. Anh ấy mới tỉnh dậy không hiểu sao vẫn nói câu đó khiến tôi xấu hổ. Tôi không để ý đến vòng cung ngày càng dài của miệng Hạ Lẫm, sau khi từ trên người anh hoảng sợ leo xuống, tôi vội vàng giải thích: “Không phải như vậy, tôi là, tôi là để cứu anh, vừa rồi anh từ trên cao rơi xuống, đột nhiên bất tỉnh. Phản ứng, tôi nghĩ, anh, anh … “ Lời nói của ta càng ngày càng hỗn loạn , không biết là bởi vì thẹn thùng hay là bởi vì Hạ Lẫm nhìn ta sau khi từ trên mặt đất đứng lên, ta cảm thấy căng thẳng. trong lòng ta khẩn trương .. Thật lâu sau mới nói một câu hoàn chỉnh, Hạ Lẫm cũng không có nói, ta quá xấu hổ. “Hạ Lẫm, tôi không phải nguyền rủa anh , vì anh không có phản ứng mất đi ý thức, vừa rồi thật là dọa tôi .” Ta lúng túng duỗi tay ra, không nói được gì, tổng kết một câu , không biết Hạ Lẫm sẽ có thái độ gì. Ta thận trọng ngẩng đầu nhìn Hạ Lẫm mới phát hiện anh hiện tại không có nhìn ta. Thay vào đó, mắt anh ấy nhìn thẳng ra phía sau tôi. “Hạ Lẫm, anh đang nhìn cái gì?” Hạ Lẫm bất giác tạm thời tỉnh lại. Tôi quay đầu nhìn theo ánh mắt của Hạ Lẫm một cách khó hiểu, sững sờ nhìn thấy một bệnh viện bỏ hoang, chúng tôi vừa ở ngoài cửa sắt đã mục nát gần hết. Nhìn vào một mảng sơn tường lớn và mạng nhện dày đặc trên bức tường bên ngoài của bệnh viện, có thể thấy rằng nơi này đã bị bỏ hoang không phải một hoặc hai năm. Tôi nhìn chằm chằm vào sâu thẳm của bệnh viện chưa hoàn thiện, một mảng tối, nhưng có một cảm giác bí ẩn không thể giải thích được. Lòng hiếu kỳ trong tôi từ trước đến nay đều không nhỏ, nhưng khi nhìn thấy bệnh viện tối om, không ngờ tôi lại tràn ngập vô tận. Chân không tự chủ được đi về phía cánh cổng sắt đã mục nát gần hết, vừa đi vừa nói với Hạ Lẫm, “Bệnh viện này hình như cất giấu một bí mật rất lớn.” Tôi không biết biểu hiện của mình lúc này kỳ quái đến mức nào, thậm chí nó còn bộc lộ ý thức không rõ ràng. Ta từng bước đi về phía cửa sắt, đột nhiên Hạ Lẫm kéo lại cánh tay của ta. “Đoá Nhã , em đang làm gì vậy? Quay lại!” Hạ Lẫm vừa rồi còn lầm lì thì giờ ôm ta vào lòng, vẻ mặt không hài lòng, cưỡng ép muốn mang ta rời đi nơi này. Tiềm thức nói với tôi rằng tôi không muốn rời khỏi đây, tôi muốn vào sâu trong bệnh viện. Mơ hồ, tiếng kêu của một người phụ nữ lọt vào tai tôi từ dưới bệnh viện. Tiếng khóc của người đàn bà sầu thảm, mang một nỗi buồn thê lương, dường như có nỗi chua xót không nguôi, khiến tôi muốn khóc cùng nàng. Không thể giải thích được, tôi muốn tìm cô ấy trong bệnh viện. Ta cưỡng ép đứng yên, không cho Hạ Lẫm mang đi. “Tôi không muốn đi, tôi …” Lúc này, ta đột nhiên dừng lại, đồng tử đột nhiên mở to, nhìn chằm chằm phía sau Hạ Lẫm. Bọn họ bắt đầu từ khi nào, đám quỷ gãy tay chân kia thật sự xuống đường, Tiết Phong vội vàng chạy trước mặt bọn họ vẻ mặt hốt hoảng.  Nhận thấy vẻ mặt của tôi có gì đó không ổn, Hạ Lẫm quay đầu lại, trước mắt ổn định lại, liền bị Tiết Phong đang phía trước kéo vào trong cánh cổng sắt. ” “Các ngươi đừng ngẩn người, có quá nhiều quỷ vật, một hồi cũng không đánh hết được. Chạy đi!” Cuối cùng tìm được một bệnh viện bỏ hoang để trốn, Tiết Phong dẫn chúng tôi vào mà không nói một lời. Anh kéo Hạ Lẫm đi vào cửa sắt. Để ngăn cản Trăm ma quỷ tiến vào, Tiết Phong đã đặt ra cấm chú trước cửa. Có quá nhiều quỷ, khó đảm bảo chúng ta sẽ không tách ra. Để tránh cho bất kỳ ai trong chúng ta bị ám hại, Tiết Phong cũng đã dán hai lá bùa ngăn quỷ lên tôi và Hạ Lẫm. Phù lục dán lên thân thể của ta, liền dung nhập máu thịt bên trong, ta cảm kích nhìn Tiết Phong : “Tạ ơn” . Vừa nói lời cảm ơn, lệnh cấm ở cửa của Tiết Phong đã bách quỷ xông phá. Tiết Phong và Hạ Lẫm đã bảo vệ tôi ở trung tâm để đối phó với hơn một trăm con quỷ. Cả ba người cùng nhau hợp tác để đối phó với Trăm quỷ, nhưng vẫn là trong sân bị bọn hắn tách ra. Trước khi bị tâch ra, Tiết Phong đã đưa cho tôi và Hạ Lẫm hai đồng tiền trông đã cũ nát. “Mọi người mau tránh. không thể liên lạc bằng điện thoại bình thường ở nơi này. Đây là thẻ liên lạc. Nếu gặp nguy hiểm, có thể nói tên của một trong ba người chúng ta và có thể gọi người đó đến Cứu giúp.” Tiết Phong nói xong liền dẫn theo hầu hết đám quỷ lang đi tới góc đông nam của viện. Sau khi Hạ Lẫm cất thẻ liên lạc đi dặn dò tôi cẩn thận, anh cũng dẫn theo hầu hết ác ma đi đến góc đông bắc. Và tôi rời đi đến góc tây bắc, mặc dù hai người họ đã dẫn đi một số lượng lớn hồn ma lang thang để bảo vệ tôi. Nhưng linh lực của ta dù sao cũng yếu, hơn nữa còn có một ít tiểu quỷ dùng linh lực đuổi theo ta. Sau khi lao vào góc Tây Bắc, tôi quay đầu chạy vào tầng hai của tòa nhà bệnh viện. Mặc dù bệnh viện bị bỏ hoang nhưng các cơ sở cũ vẫn còn đó. Vừa bước lên tầng hai, trời tối đen như mực, nhìn xuống cái gì cũng chỉ biết loạng choạng đi về phía trước. Tường đầy bụi, và các xúc tu có lớp bột dày. Để tránh bị tà ma phát hiện, tôi đã cố gắng giảm tốc độ thở và quá trình bước đi, đồng thời linh lực cũng cố tình bị áp chế, mặc dù linh lực rất yếu nhưng nó cũng sẽ thúc giục chúng tấn công tôi. Đường đi dạo của bệnh viện hình tròn, rất dài, đi bộ dò dẫm mất nửa tiếng. Khi tôi vừa đi đến cuối, một cái lưỡi đẫm máu đột nhiên rơi từ trên đầu xuống, tôi nhìn lên và trượt vào một cánh cửa bên cạnh. Sau khi đóng cửa “bốp”, tôi mới dám nhìn ra ngoài cửa kính, bóng đen. Bên ngoài thế mà mấy du hồn dã quỷ. Không biết là ta nhìn lầm, hay là thật, ta phát hiện bên ngoài du đãng quỷ, dường như rất e ngại căn phòng này? Ta hiếu kì nghiêng đầu sang chỗ khác. . .