Chap 1028: Suýt chút nữa thì hôn rồi
Edit by Như Oanh Hạ Lẫm đưa cho tôi chẩn đoán bằng ống nghe, và thỉnh thoảng, dùng ánh mắt kiểm tra tôi toàn diện, mắt mũi miệng cánh tay và thậm chí toàn bộ cơ thể. Trong lần kiểm tra này chắc chắn sẽ có va chạm thân thể, lúc trước Tiết Phong tới đây không phải không có va chạm thân thể, nhưng vừa đổi thành Hạ Lẫm liền cảm thấy có gì đó không ổn. Nơi anh chạm vào lòng tôi nóng như lửa đốt. “Cô cứng ngắc như vậy chờ chết sao?” Có thể thân thể của ta cứng ngắc quá cứng ngắc, Hạ Lẫm giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai ta, “Thả lỏng đi.” Tôi đột nhiên ngước mắt lên, và bắt gặp đôi mắt đen đặc biệt nghiêm túc, sâu thẳm của anh ấy. Đôi mắt của anh ấy tập trung và nghiêm túc, và tất cả sự chú ý này đều đổ dồn vào tôi, và tôi không thể không có những suy nghĩ lung tung ngẫu nhiên. Trên thực tế, đột nhiên hôn mê thì tốt rồi, nếu như ngã bệnh, có thể được Hạ Lẫm chăm sóc. Trong chốc lát, tôi ước gì mình luôn bị ốm, để mọi sự chú ý của HL đều đổ dồn vào tôi. Ta ngẩn người xuất thần , không để ý mọi ánh mắt đều tập trung vào Hạ Lẫm. Lúc đó Hạ Lẫm đang nghiêng người kiểm tra thân thể của tôi, sau khi cảm nhận được ánh mắt rực lửa của tôi, ánh mắt đột nhiên trở nên dịu dàng có chút chìm đắm, loại ánh mắt bản năng này anh cũng không nhận ra. Và tôi khi bị mê hoặc, tôi không nhận thấy sự thay đổi trong mắt anh ấy khi anh ấy nhìn tôi. Khi tôi tỉnh dậy sau cơn mê, khuôn mặt đẹp trai như băng của Hạ Lẫm đã ở gần ngay trong tầm tay. Gần đến mức chúng tôi có thể chạm vào đôi môi mềm mại của nhau chỉ cần đôi môi khẽ nhúc nhích. Tiếc quá, sắp rồi, chúng ta sắp hôn nhau. Nhưng vào thời khắc mấu chốt, điện thoại di động trong túi Hạ Lẫm đột nhiên vang lên, thân thể anh ta kích động, sắc mặt lạnh lùng, lập tức tránh xa tôi. Hạ Lẫm vừa trả lời điện thoại, trong nháy mắt rời khỏi phòng của tôi . Tôi nhìn về phía sau lưng như đang trốn tránh của Hạ Lẫm, nhíu mày, cảm thấy tốc độ vừa rồi anh ta tránh xa tôi nhanh như tránh xa một con chuột băng qua đường. “Anh ta sợ gần gũi tôi như vậy sao?” Trong lòng có chút nhíu nhói.. Ta nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà lơ lửng, thầm nghĩ, có phải hay không Hạ Lẫm cho rằng chính tôi quá yếu đuối , cho nên đối với tôi luôn luôn lạnh nhạt thờ ơ. Lần đầu tiên gặp Hạ Lẫm trong sa mạc, anh đã có ấn tượng tốt về người chị An Tố mạnh mẽ độc lập, cũng may An Tố là chị gái nên tôi vẫn còn cơ hội. Nếu tôi cũng nên giống như An Tố chỉ cần tôi tự chủ độc lập thì có phải liền có được trái tim của anh ấy? Trong lòng nghĩ như vậy, càng ngày càng cảm thấy Hạ Lẫm thích nữ nhân như An Tố. ” Hạ Lẫm, An Tố, Hạ Lẫm…” Nhìn chằm chằm lên trần nhà, tôi nói thầm tên Hạ Lẫm và An Tố hết lần này đến lần khác, âm thầm dự định học Ngũ Thuật từ Tiết Phong. Trong lòng nghĩ như vậy, làm sao có thể hạ quyết tâm. Sau khi khỏe lại, ta sẽ tìm người đưa ta đến làm quen với Tiết Phong, để ta học Ngũ thuật. Nhưng kỳ lạ có một điều, từ khi tỉnh lại sau khi hôn mê, người hầu của Hạ gia dường như đã hẹn trước, bọn họ đã chọn lọc quên hết mọi chuyện xảy ra trước khi hôn mê của tôi. Tôi vẫn chưa tìm ra chân tướng chuyện đêm đó, Tiết Phong đã nói với tôi, chính tôi đã giết Lệ quỷ ăn trộm trái tim. Nhưng Ngay cả khi tôi dành thời gian để hỏi Hạ Lẫm về vấn đề này, Hạ Lẫm cũng chọn cách chuyển hướng đề tài, họ dường như đang giấu tôi điều gì đó. Cũng may là quỷ nữ đã chết, tôi cũng có hứng thú nghiên cứu Huyền Thuật. Những gì học được nhanh chóng làm tôi dần quên sự tò mò của tôi về bí ẩn về cái chết của nữ quur kia Khi tôi suýt quên, lại có người muốn tôi nhớ lại chuyện xảy ra đêm đó, sau đó tìm hiểu chuyện gì xảy ra, người đó chính là Tiết Phong , người dạy tôi Ngũ Âm thuật. “Đóa Nhã, em thực sự không có ấn tượng gì về những gì đã xảy ra đêm đó?” Tôi vừa loay hoay trong phòng tập ở nhà Tiết Phong, vừa xem qua Bí tịch của Mao Sơn Huyền Thuật. Đột nhiên, Tiết Phong, người đã quay xung quanh tôi từ lâu, lại hỏi tôi về chuyện đêm qua với vẻ mặt tò mò. Trong vài ngày học tập này, anh ấy đã hỏi câu hỏi này không dưới năm mươi lần. Tôi trợn tròn mắt, bất lực lặp lại câu trả lời ngày này qua ngày khác: “Không có ấn tượng, không có ấn tượng, đây là lần thứ năm mươi tôi bị hỏi, Tiết Phong.” Tôi không hiểu, đêm đó anh ấy đã làm gì mà bị ám ảnh đến vậy? Không phải chỉ vì quỷ nữ moi tim kia chết sao? Cô ấy chết không phải tốt hơn sao? Tại sao anh luôn phải hỏi tôi đã giết Lệ Quỷ đêm đó, dù là ai giết thì tôi cũng không có năng lực đó. Đáng tiếc, câu trả lời của tôi vẫn chưa làm Tiết Phong hài lòng. Anh ấy tiếp tục hỏi tôi về chuyện quỷ nữ mà không thay đổi cuộc trò chuyện. “Nghe đến Hạ Lẫm, cô không phải người thường, lai lịch bối cảnh cường đại , là phú nhị gia hay là một gia tộc ẩn cư sơn lâm ?” Tiết Phong ngoài ý muốn nhắc tới lai lịch của tôi , còn cố ý nhắc đến Hạ Lẫm trong cuộc nói chuyện. Tôi m chọn cách im lặng, không trả lời những lời anh hỏi. Sau khi Tiết Phong sốt ruột chờ câu trả lời của tôi, tôi tiếp tục chuyển hướng đề tài của anh ấy. “Sư phụ Tiết Phong, ta nghĩ ưu tiên hàng đầu của ta bây giờ không phải trả lời câu hỏi vô nghĩa của anh, tôi hỏi anh, anh sẽ dạy ta làm bao lâu? Ta xem Huyền học kiến thức mất bao lâu? Học hỏi anh trong những ngày qua, ngoại trừ thể lực tăng lên, không thấy linh lực của tôi tăng lên bao nhiêu, tôi như dậm chân tại chỗ.” Nghe ta nhắc tới linh lực, Tiết Phong không thay đổi nói. “Cô nóng lòng muốn học mọi thứ một cách vội vàng. Tôi đã mất ba tháng chạy nước rút năm đó để có cơ hội học thần chú. Linh lực cần được cải thiện từng ngày. Nếu cô không thể chờ đợi, cô có thể tốt thôi không học nữa. “ Khi nghe tin Tiết Phong sắp từ bỏ việc dạy mình năm Huyền Thuật, tôi lập tức yên lại. Tôi vội vàng nói điều gì đó tốt đẹp với Tiết Phong: “Vâng, vâng, cơ sở tốt mới là đạo lí quyết định, Tôi rút lại những gì tôi đã nói vừa rồi, Sư phụ Tiết Phong nói đúng. Tôi tiếp tục bước tới và xem Bí tịch. . Tuy rằng cảm thấy vô lực, nhưng là không thể cự tuyệt Tiết Phong. Tôi một lần nữa đem lực chú ý tập trung đến đứng trung bình tấn cùng nhìn bí tịch bên trên. Tiết Phong thấy tôi nghiêm túc thì lần này cũng không quấy rầy tôi nữa, luyện kỹ năng cơ bản trong phòng tập một hồi liền rời đi. Nhưng điều tôi không biết là anh ấy rời đi, mà là bí mật đến Hạ gia. Trong thư phòng của Hạ gia. Tiết Phong giữ lại Hạ Lẫm đang chuẩn bị đi đến bệnh viện Hạ gia. ” Hạ Lẫm, đừng vội đi, tôi có chuyện muốn nói với anh về cô gái mà anh mang về lần này – Đóa Nhã.” Khi Tiết Phong nói lời này, lời nói của anh ta tràn đầy ẩn ý.