Kiều Khả Mỹ nhìn theo bóng dáng Hoắc Cao Lãng mà trong lòng hụt hẫng, cô ta không hiểu tại sao Hoắc Cao Lãng lại ghét cô ta như vậy, nhưng cô ta thì ngược lại hình như đã thích Hoắc Cao Lãng mất rồi. Cô ta gương mặt tẻ nhạt luyến tiếc nhìn theo bóng dáng Hoắc Cao Lãng đã khuất sau cánh cửa kia.
Bà cụ Hoắc để ý Kiều Khả Mỹ từ rất lâu, nhìn cô ta như vậy, bà khẽ lắc đầu mỉm cười: “ Khả Mỹ, con không cần phải buồn như thế bà nội sẽ giúp con có được lòng của tên tiểu tử thúi đó”.
Kiều Khả Mỹ không nghĩ là tâm tư của mình rõ như vậy, nghe bà cụ Hoắc nói cô khẽ cười ái ngại nói: “ bà cụ Hoắc, bà đừng nói như vậy”. Ngoài miệng tuy là nói như vậy, nhưng trong lòng cô ta vui như mở cờ.
Bà cụ Hoắc nghe cô ta nói như vậy cũng cười tươi.
Kiều phu nhân nhìn thấy Kiều Khả Mỹ được lòng bà cụ Hoắc trong lòng cũng nhẹ nhỏm liền vui vẻ nói: “ về sau mong bà cụ Hoắc giúp đỡ Khả Mỹ nhà chúng tôi nhiều một chút”.
- “ cái gì mà giúp đỡ, Khả Mỹ là cháu dâu tôi nhắm được, tôi hết lòng vun đắp cho bọn trẻ. Kiều phu nhân không cần phải khách sáo như vậy.”
Kiều phu nhân lập tức xởi lởi: “ được như vậy thì tốt quá rồi. Tôi thay mặt Nhất Minh và Khả Mỹ cám ơn bà cụ Hoắc”.
Bà cụ Hoắc vội xua tay: “ không cần phải cám ơn, mọi người mau dùng cơm thôi”.
Tất cả đều gạt bỏ khó chịu không vui mà vui vẻ dùng cơm. Trên bàn ăn chủ yếu là Hoắc Nguyên Lãng và Kiều Nhất Minh nói đến chuyện làm ăn, kinh doanh. Còn bà cụ Hoắc thì thường xuyên thăm hỏi Kiều Khả Mỹ.
Trong phòng bao sang trọng của quán bar ba người đàn ông đang ngồi uống rượu, đặc biệt đêm nay trong phòng không có bóng dáng của người phụ nữ nào.
- “ Giang Kiêu tôi nói này, đi đến những nơi này cậu không cho gọi phụ nữ vào? Chi bằng đi về nhà thì hơn”. Mạc Lâm buồn bực nói, Giang Kiêu không thích phụ nữ làm phiền cho nên đến những nơi này có anh sẽ không có phụ nữ. Ngược lại, Mạc Lâm là động vật ăn thịt không nhả xương, không cho gọi phụ nữ, trong phòng này có ba người đàn ông ngoại trừ uống rượu anh ta không tìm ra được việc gì khác để làm.
“Cậu muốn thì gọi đi, tôi đi xuống tầng.” Giang Kiêu hờ hững trả lời.
Mạc Lâm hừ một tiếng tẻ nhạt, cầm mấy viên xúc xắc trong tay tự giải trí.
- “ cậu ta đâu, hôm nay cậu được nghỉ việc sớm”.David nhàn nhạt hỏi.
- “ về nhà họ Hoắc rồi”. Giang Kiêu trả lời.
Mạc Lâm hơi ngạc nhiên lên tiếng: “ cậu nói cậu ta về nhà họ Hoắc”. Trong ba người ai cũng biết nơi Hoắc Cao Lãng không muốn lui tới nhất là nhà họ Hoắc.
Giang Kiêu gật đầu: “ bà cụ Hoắc gọi cậu ta về có việc gì đấy”.
Mạc Lâm và David gật đầu tỏ ý đã biết và không nói gì thêm. Trong phòng chỉ còn tiếng nhạc, cả ba mỗi người làm một việc.
- “ tôi về trước đây”.
Ngồi một lúc nhàm chán Mạc Lâm định về trước thì cửa phòng mở ra, một bóng dáng anh tuấn bước vào.
Ba người cũng có chút kinh ngạc thường thì khi Hoắc Cao Lãng quay về nhà họ Hoắc sẽ ở lại đó một đêm, hôm nay giờ này lại xuất hiện ở đây.
Hoắc Cao Lãng không để ý ánh mắt của ba người đó trực tiếp đi thẳng đến ghế ngồi xuống sau đó liền rót cho mình một lu rượu.
- “ không cần phải ngạc nhiên”. Hoắc Cao Lãng nhàn nhạt lên tiếng.
- “ xảy ra chuyện gì”. David lên tiếng giải đáp thắc mắc cho hai người còn lại.
Hoắc Cao Lãng nghe hỏi đến thì khẽ cười chán chường: “ chỉ là một chút chuyện râu ria, để ý đến làm gì”.
Mạc Lâm lắc đầu bật cười: “ một chút chuyện râu ria mà giờ này câu lại chạy đến đây, đây là lần đầu ngoại lệ đấy”.
Hoắc Cao Lãng hơi nhếch môi: “ gọi tôi về xem mắt”.
Lời Hoắc Cao Lãng vừa dứt trong phòng liền im bật, Mạc Lâm nhanh chóng tắt nhạc sau đó xác thực lại: “ gọi cậu về xem mắt”.
Hoắc Cao Lãng chỉ nhẹ gật đầu.
- “ chuyện này cậu suy nghĩ như thế nào”. Mạc Lâm hỏi.
Hoắc Cao Lãng không cần suy nghĩ mà trả lời: “ suy nghĩ cái gì, không liên quan đến tôi”.
Mạc Lâm lắc đầu bật cười, quả nhiên là Hoắc Cao Lãng. Mạc Lâm hơi nhếch môi: “ cô gái nhỏ của cậu như thế nào rồi”.
Hoắc Cao Lãng hơi nhăn mày.
Nhắc đến cô gái nhỏ trong truyền thuyết liền gợi lại ý tò mò của Giang Kiêu, anh ta lập tức hỏi: “ cô gái nhỏ gì đó của cậu ta hình dáng như thế nào, mà khiến cậu ta đứng ngồi không yên, tôi rất tò mò”.
Nhắc tới phụ nữ, bản tính của Mạc Lâm liền chỗi dậy lập tức trả lời: “ là cô gái phương đông xinh đẹp nhất mà tôi đã gặp”.
Phụ nữ qua tay Mạc Lâm không đếm sao cho hết, lần này lại nghe Mạc Lâm chủ động khen ngợi như vậy làm Giang Kiêu càng tò mò: “ tôi đây thật muốn nhìn để xem xinh đẹp đến mức nào”.
- “ đẹp hơn trong tưởng tượng của cậu”. Mạc Lâm lập tức trả lời mà không hề hay biết có một ánh mắt sắc lạnh đang nhìn mình.
Hoắc Cao Lãng sắc lạnh nhìn Mạc Lâm sau đó đảo mắt về Giang Kiêu lạnh giọng uy hiếp: “ cậu mà còn tò mò về cô ấy thêm một lần nữa, tôi lập tức chuyển công tác cho cậu”.
Giang Kiêu bĩu môi xì một tiếng.
- “ tôi thật không hiểu, cậu chạy đi đâu không chạy, lại chạy đi làm cho cái tên không giống người này”. Mạc Lâm không kiềm được mà hỏi Giang Kiêu.
- “ tôi cũng không biết, chạy một vòng lại chạy vào tay của cậu ta, tôi cũng hết cách”. Giang Kiêu nhún vai trả lời.
Hoắc Cao Lãng không thèm để ý hai người đó người nói người bè, đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Hoắc Cao Lãng đi rồi, lúc này David mới lên tiếng: “ hi vọng lần này cậu ta có thể bảo vệ được cô gái nhỏ thật tốt”.
Mạc Lâm và Giang Kiêu gật đầu, cả ba người đều biết bà cụ Hoắc và Hoắc Nguyên Lãng là một người cố chấp và luôn áp đặt người khác, chỉ cần việc mà hai người đó muốn thì sẽ bất chấp mọi thủ đoạn.
Hơn mười hai giờ đêm, chiếc Rolls-Royce màu đen chậm chậm lăn bánh vào khuôn viên biệt thự, Hoắc Cao Lãng bước xuống xe, trên tay là chiếc áo vest được cởi ra từ lúc nào, bước vào cửa anh liền đưa áo cho người giúp việc.
Bà quản gia cung kính đứng trước mặt anh: “ ông chủ”.
Hoắc Cao Lãng khựng lại nhìn bà: “ về sau, bà cứ đi ngủ sớm, không cần phải như vậy”. Dù sao bà cũng là người chăm sóc anh từ nhỏ, anh cũng coi bà là một người trong gia đình.
- “ cám ơn ông chủ”. Bà quản gia cung kính cám ơn anh “ ông chủ, Hiểu Nhiên không có dùng buổi tối, sau khi quay trở về liền ở trong phòng, tôi có chút lo lắng”. Bà quản gia báo cáo lại với Hoắc Cao Lãng, bà thật sự rất thương Lạc Hiểu Nhiên, từ ngày có cô, Hoắc Cao Lãng dường như đã dần trở nên tốt hơn một phần bà cảm kích và hơn hết là bà cảm thấy cô là một người tốt.
Vẻ mặt Hoắc Cao Lãng khựng lại khi nghe bà quản gia nói, anh cau mày nhìn lên lầu, anh vừa đi vừa nói lại với bà quản gia: “ chuẩn bị một chút bữa khuya”. Sau đó anh đi nhanh lên lầu.