Cả ngày Hoắc Cao Lãng cùng Lạc Hiểu Nhiên ở trong biệt thự, đến buổi tối, sau khi dùng bữa xong Hoắc Cao Lãng liền đến thư phòng đến khuya vẫn chưa quay về phòng. Lạc Hiểu Nhiên đành đi sang, cô đẩy nhẹ cửa đi vào.
Hoắc Cao Lãng vẫn nhìn màn hình máy tính trước mặt mà lên tiếng: “ không ngủ đi, chạy sang đây làm gì”.
- “ em xem anh đã làm việc xong chưa”. Lạc Hiểu Nhiên vừa đi vừa nói, cô nhìn người đàn ông nghiêm túc làm việc, hôm nay lại đeo kính, nhìn rất khác: “ anh muốn uống cà phê không, em đi làm cho anh.”
Lúc này, Hoắc Cao Lãng mới ngẩng đầu lên: “ lại đây”.
Lạc Hiểu Nhiên đi lại bị anh kéo ngồi lên đùi, bàn tay để ở giữa lưng cô, xoa nhẹ: “ nói, có việc gì giờ này lại qua đây”.
- “ ngày mai em được đi làm đúng không”.
Ý đồ nho nhỏ của Lạc Hiểu Nhiên bị anh đoán đúng, cô cũng thẳng thắn nói ra.
- “ ừm, anh nói không thì em cũng đâu có làm theo. Nữa đêm không ngủ chạy đến đây để hỏi việc này. Làm anh cứ tưởng…” Nói đến đây Hoắc Cao Lãng ngưng lại, anh dựa lưng ra ghế im lặng nhìn cô.
- “ Anh tưởng cái gì”.
- “ anh cứ tưởng là em nhớ anh chạy sang đây kéo anh lên giường hôn hôn yêu yêu chứ”.
- “ Anh nghĩ nhiều rồi”. Lạc Hiểu Nhiên vội vàng ngồi thẳng dậy, ngay sau đó suýt chút nữa hét lên sợ hãi.
Hết nói nổi, người đàn ông này sức khoẻ sao mà nhiều thế chứ.
Hoắc Cao Lãng cũng theo tầm mắt nhìn cô, cong môi, dường như đang cố nén cười.
Lạc Hiểu Nhiên thật muốn đi tìm chết, ấp úng: “ em đâu có suy nghĩ đó, ba ngày vừa rồi chưa đủ lấy mạng em sao”. Nói xong lại càng cảm thấy xấu hổ, vội vàng chữa lại: “ em đi ngủ trước, anh cũng đừng làm việc quá khuya nhé”. Nói xong liền đi ra khỏi phòng không dám quay lưng lại.
Hoắc Cao Lãng nhìn theo bóng lưng thì khẽ cười: “ có người vợ nào trốn tránh chồng như em không?.”.
Trả lời anh chỉ là tiếng đóng cửa.
Lạc Hiểu Nhiên quay về phòng, liền lên giường ngủ, đêm nay cô ngủ rất ngon, cô cũng không biết Hoắc Cao Lãng quay về phòng lúc nào, chỉ sáng hôm sau khi cô tỉnh giấc đã thấy Hoắc Cao Lãng nằm kế bên, cô nằm gối đầu lên tay anh, tay còn lại anh đặt nhẹ trên eo cô.
Nghĩ đến việc mình sắp đi làm, Lạc Hiểu Nhiên không nhịn được hưng phấn trong lòng, cô nhẹ lấy tay anh xuống, cô đi vào phòng tắm.
Hoắc Cao Lãng vẫn còn ở trên giường, sau khi cô từ phòng tắm đi ra, đi đến giường cô cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh: “ ông xã à, dậy đi, hôm nay anh có đi làm không”.
Hoắc Cao Lãng ừm một tiếng, không biết là vô tính hay cố ý, anh đưa tay kéo cô xuống, vòng hai tay ôm chặt cô, cằm hơi nhấc lên một chút, nụ hôn càng sâu càng triền miên.
Cô tùy anh, nhắm mắt lại hưởng thụ.
Qua một lúc lâu, lúc này anh mới buông cô ra, cô nghe anh nói nhỏ, giọng tiếc nuối: "Thật muốn ôm em như vậy cả đời”.
- “ được rồi, buông em ra, em đi thay đồ nữa”.
Sau khi được anh buông ra cô bò dậy từ người anh, cô đi vào phòng thay đồ chọn một bộ màu trắng áo sơ mi, chân váy bút chì dài đến đầu gối màu đen. Ăn mặc chỉnh tề quay trở ra thấy anh đang ngồi dựa vào đầu giường bấm điện thoại. Cô đi đến bàn trang điềm, chỉnh chu một lúc.
- "Đẹp không?"
Trong gương, cô thấy anh đã ngẩn mặt lên, đang ngắm cô qua gương.
- "Đẹp, nhưng lại không muốn để cho người khác nhìn thấy”.
Giọng nói của anh truyền tới, sau đó ngồi dậy từ trên giường, xoay mình một cái, người đã đến bàn trang điểm. Anh khom người xuống tay anh ôm eo cô, đầu nhẹ nhàng để trên bả vai của cô.
Lạc Hiểu Nhiên cười, bắt đầu từ lúc nào, ý muốn chiếm hữu của người đàn ông này càng trở nên mạnh như vậy!
Lạc Hiểu Nhiên cảm nhận hơi thở của anh, hô hấp nóng bỏng phả vào vành tai cô, trên cổ. Ngay sau đó là nụ hôn, lưỡi anh bắt đầu hoạt động trên thùy tai cô.
- “ đừng phá em nữa”. Cảm giác bị trêu chọc thật sự có khó chịu, cô mở miệng ngăn cản.
- “ Bà xã” Giọng nói trầm thấp, mang theo hơi thở nhiễm dục vọng cô quen thuộc.
Anh rõ ràng đang muốn. Một bàn tay từ ngang hông cô chuyển lên ngực, cách lớp áo mạnh mẽ xoa.
- “ Cao Lãng đừng phá nữa, em còn phải đi làm nữa đó!" Giọng cô mềm nhũn ra, trước anh, cô luôn luôn là bại tướng dưới tay.
- "Hôm nay không đi làm." Nụ hôn của anh càng nóng bỏng thêm mấy phần.
Lạc Hiểu Nhiên vừa nghe thấy không đi làm, trong lòng lộp bộp một tiếng, quay đầu lại nhìn anh, không đi làm là ý gì?
- "Hôm nay chỉ báo cáo, đi muộn chút cũng không sao." Anh cười khẽ, chính xác hôn xuống đôi môi, anh khom người bế cô trở lại giường.
- “ đừng mà mới sáng sớm”. Lạc Hiểu Nhiên giẫy giụa: “ anh lại muốn”.
- “ hửm, ai quy định buổi sáng không được yêu thương vợ mình”.
Quần áo mới vừa mặc vào không lại lâu lần nữa bị lột ra...
- “ đồ lưu manh nhà anh, em chỉ mới nghỉ ngơi được có một buổi tối, sáng đến liền không buông tha cho em”.
- “ em không biết đàn ông buổi sáng đều dồi dào tinh lực sao?. Còn thêm em ăn mặc như vậy trước mặt anh, anh làm sao chịu nổi”.
- “ Em mặc sao chứ”. Lạc Hiểu Nhiên nghiêng đầu né tránh hỏi.
- “ váy quá ngắn, lần sau không cho phép em mặc nữa”.
- “ hả”. Lạc Hiểu Nhiên liếc mắt nhìn chiếc váy anh cởi ra để một bên, sau đó nhìn lại anh: “ ông Hoắc à, chiếc váy đó đã dài đến đầu gối rồi, anh thấy ngắn chỗ nào”.
- “ Vẫn còn thấy chân của em”.
- “ là sao”. Lạc Hiểu Nhiên khó hiểu.
- “ từ gối trở xuống vẫn còn thấy trống, như vậy mỗi lần anh nhìn thấy em liền muốn kéo em lên giường”.
- “ Anh sao mà, cứ suy nghĩ đến những chuyện này không thế”. Lạc Hiểu Nhiên tức giận cãi lại: “ thế em phải mặc thế nào, anh mới không có phản ứng.”
- “ừm, tốt nhất là em nên ở nhà làm vợ được rồi”. Nói xong liền làm việc chính không cho cô cơ hội trả lời.
Lúc anh đứng dậy khỏi giường, đã gần chín giờ sáng, anh cúi người xuống hôn môi Lạc Hiểu Nhiên đang mệt mỏi nằm trên giường, mới thoả mãn đi vào phòng tắm.
Lạc Hiểu Nhiên ngồi dậy nhặt bộ quần áo dưới đất lên, cô xem xét một chút đã bị nhăn nhúm. Cô ghét bỏ nhìn vào cửa phòng tắm, phải đi thay bộ khác rồi, chứ vẫn tiếp tục mặc bộ này thì khác nào nói cho người ta biết sáng nay trước khi đến công ty, cô đã làm gì.
Lúc Lạc Hiểu Nhiên được tài xế đưa đến công ty đã là hơn mười giờ sáng.
- “ Anh có đi nhầm không”. Lạc Hiểu Nhiên hỏi tài xế.
Bước xuống xe Lạc Hiểu Nhiên mới biết không phải Hoắc Thị, nơi cô thực tập cũng không phải bất kì một chi nhánh nào mà là tòa nhà làm việc trụ sở chính của họ.
- “ Thưa, đúng chỗ rồi bà chủ, là ông chủ bảo đưa bà đến đây”. Tài xế đóng cửa xe cung kính trả lời.
- “ À, tôi biết rồi, cám ơn anh. Sau này không cần gọi là bà chủ, cứ gọi tên như kia là được rồi”. Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười sau đó liền quay người đi vào trong.
Nằm trong một tòa nhà rất lớn. Cô cầm theo giấy giới thiệu của nhà trường đi báo cáo.
Báo cáo rất thuận lợi, cô tìm đến giám đốc bộ phận kế hoạch trước, đó là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, ăn mặc rất thời thượng. Cô ta theo lệ hỏi cô vài câu, ngành học ở đại học là gì, sao lại nghĩ đến thực tập ở môi trường tài chính này.
Cô nói sơ về ngành mình học, sau đó mới nói đến lý do đến đây.
Lạc Hiểu Nhiên đơn giản nói: “ là do nhà trường sắp xếp”.
Quả nhiên câu nói này, làm người phụ nữ rất ngạc nhiên, cô ta ngẩng đầu lên nhìn Lạc Hiểu Nhiên nhưng rất nhanh đã thu hồi tầm mắt.
- “ được, cô đi theo tôi”.
Cô ta đích thân dẫn cô đến phòng nhân sự làm thủ tục, làm xong thủ tục rồi quay lại.
Lạc Hiểu Nhiên được sắp xếp ở một phòng kế hoạch.
- “ Khương Hà Đồ, cô bé này thực tập mới đến, giao cho cậu. Sau này cậu dẫn dắt cô bé cho tốt vào. Đừng nói chị đây không nhắc nhở cậu”.
- “ ai là chị tôi cơ, cô à, nằm mơ đi”.
Nói xong, người đàn ông tên Khương Hà Đồ mới nhìn sang cô cười: “ Hi, chào em. Rất vui được biết em, em tên gì”.
Người đàn ông này không quá cao, ăn mặc lịch sự, giọng nói cũng dễ nghe, nhưng qua đánh giá cô thấy có cái gì đó không đúng lắm. Cảm giác anh không giống một người đàn ông.
- “ Khương Hồ Đồ này tuy miệng lưỡi hơi xấu, nhưng năng lực làm việc rất tốt, em yên tâm đi theo cậu ta học hỏi. Mọi người đều gọi cậu ta là trưởng phòng Khương”. Người phụ nữ vỗ lên vai cô nói.
- “ Cái gì mà Khương Hồ Đồ, nhanh cút về phòng của cô. Đừng dạy hư phòng chúng tôi”.
Lạc Hiểu Nhiên mỉm cười: “ em cám ơn chị.”
Người phụ nữ mỉm cười với Lạc Hiểu Nhiên nhưng lại liếc xéo Khương Hà Đồ rồi mới thoải mái rời đi.
- “ Trưởng phòng Khương, rất vui được biết anh. Em tên Lạc Hiểu Nhiên, anh cứ gọi em Hiểu Nhiên đi ạ”.
- “ nghe lời cô ta làm gì, gọi anh Khương là được rồi”. Khương Hà Đồ gật đầu cười: “ vậy anh gọi em là Hiểu Nhiên cho thân thiết.” Sau đó giới thiệu mọi người trong bộ phận cho cô, tất cả có tám người, năm nam ba nữ, thêm cô vào nữa là bốn nữ.
Mình trở lại rồi đây… cám ơn mọi người đã chờ đợi mình.
Mọi người ghé đọc cho mình xin 1like, 1 lượt theo dõi, 1 cmt góp ý, 1vote. Giúp đẩy tác phẩm lên cho mình có động lực nhé😘😘😘. Yêu cả nhà
Hôm nay mình up 1 chap, hôm nào mình có thời gian mình sẽ cố gắng bù chap nha. Còn hôm nào mà không thấy up là mình bận việc nha