Trong lúc hoảng hốt, Trang Nại Nại tắt máy.
Tâm trạng vừa bình tĩnh thì điện thoại lại đổ chuông lần nữa, Trang Nại Nại càng thêm hoảng hốt, lần này là Từ Đại Chí.
Ngẫm lại những dòng trạng thái trên wechat của anh, còn có các bình luận trêu chọc anh, rồi ngẫm lại chuyện cô với anh, dù sao chuyện này cũng phải có một câu trả lời.
Trang Nại Nại cắn răng nghe máy, sau đó chặn lời đối phương trước: “Từ Đại Chí, anh đừng nói gì, hãy nghe tôi nói trước.”
Lỡ Từ Đại Chí cầu hôn, cô từ chối, thì chắc chắn sẽ làm Từ Đại Chí vô cùng đau lòng. Cô không có khả năng thích Từ Đại Chí, tất cả tình yêu nồng nhiệt trong đời cô đều dành hết cho Tư Chính Đình rồi. Nếu không làm gì có chuyện nhiều người theo đuổi cô vào lúc cô trẻ trung xinh đẹp nhất, mà cô không hề động lòng với ai? Cô biết rất rõ cô có thiện cảm với Từ Đại Chí, là vì cô rất hay thấy được cái bóng của Tư Chính Đình trên người Từ Đại Chí.
Tư Chính Đình ngồi trong biệt thự đợi vài phút, Trang Nại Nại vẫn chưa tới. Vì vậy bèn gọi điện thoại cho Trang Nại Nại bằng số điện thoại của Tư Chính Đình, nhưng bị cô tắt máy. Anh cũng không biết mình nghĩ thế nào mà lại tiếp tục gọi điện thoại cho Trang Nại Nại, nhưng lại lấy số điện thoại của Từ Đại Chí. Anh cứ nghĩ cô sẽ không nghe máy. Thật không ngờ, điện thoại vừa đổ chuông một tiếng là cô đã nghe máy.
Trong nháy mắt, Tư Chính Đình cảm thấy chua xót không thôi.
Nại Nại tắt máy của anh, nhưng lại nghe máy của Từ Đại Chí?
Sau đó, anh liền nghe lời nói tiếp theo của Trang Nại Nại.