Thạch Hạo Vũ phát hiện, hình như Trang Nại Nại trở nên xinh đẹp hơn rất nhiều. Ngay cả quần áo bình thường cũng không thể che lấp đi vẻ đẹp của cô.
Anh ta đang nhìn cô chằm chằm thì đột nhiên cảm giác được sự lạnh lẽo kéo tới, anh ta nhìn sang, thấy đôi mắt sâu thẳm của Tư Chính Đình đang nhìn anh ta.
Mắt Tư Chính Đình trầm xuống.
Anh nhớ sau khi về nước, có một lần không nhịn được, anh đã đến trường học tìm Trang Nại Nại. Anh chỉ đứng từ xa nhìn cô, thấy bên cạnh cô là người đàn ông này. Lúc đó, anh chỉ cảm thấy đau đớn vì bị phản bội. Anh vì cô mà độc thân năm năm, vậy mà lên đại học, cô lại nhanh chóng có bạn trai mới. Nghĩ tới đây, anh cảm thấy trái tim như thắt lại, càng thấy Thạch Hạo Vũ khó ưa.
Anh cúi đầu, giũ khăn ăn trên bàn ra phủ lên đùi Trang Nại Nại.
Anh vừa khom người đứng lên, Thạch Hạo Vũ liền không nhìn thấy Trang Nại Nại nữa. Lúc này anh ta mới hồi hồn, cảm giác được đùi mình bị véo mạnh một cái.
Thạch Hạo Vũ đau hít vào một hơi, quay đầu liền thấy Tiết Dung đang hung hăng trừng mắt với anh ta.
Lớp trưởng cảm thấy bầu không khí không ổn bèn tìm chuyện để điều tiết bầu không khí, “Trời ạ, Hạo Vũ mỗi năm bỏ túi hơn một triệu? Quả nhiên là đãi ngộ của Gia Hoa Đế Hào! Hôm nay cậu ta mời cơm đấy, mọi người mau gọi món đi! Không cần tiết kiệm cho cậu ta đâu!” Vừa nói vừa đưa menu cho thầy Trương.
Đồ ăn ở resort này khá đắt, không tính bằng đơn vị chục, chỉ có từ trăm từ nghìn đổ lên. Lúc gọi món, mọi người đều biết ý gọi vừa phải. Tới lượt Tạ Vũ Đồng, cô liền cười cười hỏi, “Món đắt nhất ở đây là gì?”