Lúc nãy cô còn cảm thấy tiếng còi ô tô bên ngoài quá ồn ào. Nhưng giờ cô lại cảm thấy bóng đêm quá yên tĩnh, khiến cô thấy hơi căng thẳng.
Tiếng gõ cửa vẫn còn đang vang lên. Cô nhìn chằm chằm cửa phòng, nuốt nước miếng, không biết để tay chân vào đâu, cũng không dám trả lời.
Cô chột dạ nằm trên giường, trùm chăn giả vờ ngủ. Sau đó, cô nắm chặt mép chăn, lặng lẽ thò đầu nhìn ra cửa.
Trong phòng tối đen, ánh đèn đường hiu hắt len lỏi vào cửa sổ thủy tinh.
Trái tim của Tĩnh Ngọc đập thình thịch, dựng lỗ tai lên nghe tiếng động ngoài cửa. Sau đó, cô nghe thấy Thi Cẩm Ngôn nói: “Anh để mì trên bàn, em ra ăn đi không sẽ nguội mất. Là mì cà chua mà em thích ăn đấy.”
Anh vừa dứt lời, tiếng bước chân cũng xa dần.
Tư Tĩnh Ngọc không biết phải hình dung tâm trạng của mình lúc này như thế nào. Cô có cảm giác nó như là cáp treo, lúc lên lúc xuống, không ổn định chút nào.
Anh đi rồi, cô cảm thấy hơi mất mát.
Cô cũng đang đói, mà đã hai năm nay cô không được ăn mì anh nấu cho rồi.
Cô đứng lên, đi ra cửa, kề lỗ tai sát cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.
Rõ ràng đây là nhà của cô, nhưng cô lại cứ như kẻ trộm vậy. Bên ngoài không có tiếng động gì, cô mở cửa phòng ra xem, không có ai trong phòng khách.