Tông môn dành toàn lực bồi dưỡng, hai người thật không cô phụ lòng kỳ vọng, chỉ trong khoảng thời gian trăm năm, đã song song cùng đạt được kim anh, đạt đến trình độ Tiên giới cấp đỉnh khó ai có thể đạt tới.
Khi tu vi của bọn họ đã luyện đến Nguyên Anh ổn định, cùng với sự chứng kiến của cha mẹ và các huynh đệ đồng môn, cư nhiên sẽ long trọng cử hành tổ chức kết lữ đại điển.
Trong lúc tiến hành đại hôn lễ, trong không gian ấy, một nữ tử có gương mặt xinh đẹp cùng chiếc đàn cầm cổ, đang lơ lửng giữa không chung gẩy lên điệu nhạc ăn mừng, thì thấy tân nương mỹ lệ bước vào.
Kết lữ đại điển trong giới Tu Tiên ,tân nương không dùng khăn voan che mặt, tân lang duỗi tay đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng mà quan tâm hỏi han.
“Làm sao vậy?” Thanh âm thanh lãnh nhưng lại rất ôn nhu.
Người khác đang thưởng thức nhạc, khúc cầm này, giai điệu tuyệt đẹp, mỹ mạo nữ tử động lòng người, tiếng ca uyển chuyển, chỉ biết cảm thán không hổ danh Tiên giới khắp nơi đều là tiên tử xinh đẹp, mĩ lệ động lòng.
Ngồi trong phượng loan, cầm kỹ đã tu luyện đến tâm giai cảnh giới Nhiễm Tái Tái nghe tới, khiến cho linh đài chấn động, nháy mắt thanh minh.
Nàng đứng trước mặt Sùng Lâm tỉnh táo lại, trong luân hồi nhãn đã phục hồi nguyên trạng Sùng Lẫm tiên quân, không hổ xứng danh quân tử , màu da hắn trắng nõn như ngọc, khuôn mặt tuấn mỹ, một đôi mắt sắc bén, mang theo trên người tiên khí, mặc hỉ phục đỏ trên người, cổ áo từng lớp, vòng eo được thắt đai lưng màu đỏ trông vô cùng tuyệt đẹp.
Trong mắt nàng có thể đồng thời cảm giác được chính mình ở luân hồi nhãn , bị hắn ôm ấp thân thể, nàng thử cử động, cảm giác linh lực trong cơ thể mình vẫn bình thường, chỉ cả người nóng lên, nàng xoay người tiến tới cạnh hắn, đưa tay choàng lên cổ hắn, hắn lại có phản xạ duỗi tay ôm lại nàng, mắt không động, ý thức vẫn chưa tỉnh táo lại, Nhiễm Tái Tái không nhịn được muốn hôn hắn, tiến tới dành cơ hội.
Trong ảo cảnh, nàng tỉnh táo lại, hướng Sùng Lẫm nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi nói, “Không có việc gì, chỉ cần như thế là đã thỏa mãn, giống như đã từng trải qua từ rất lâu về trước, có mấy đời lâu như vậy, kiếp này mới có thể cùng người trở thành kết đôi phu thê”
Sùng Lẫm ôn nhu cười, nhịn không được dắt tay nàng, quanh thân thanh lãnh khí chất đều phảng phất vui vẻ vài phần.
“Nàng lại nói những lời ngốc như vậy, chúng ta từ nhỏ đã có hôn ước, nàng vẫn luôn là thê tử của ta!
Nàng nắm tay hắn một hồi, càng thêm gần sát hắn, ấm áp nhìn đôi mắt hắn, kiêu ngạo lại e lệ nghiêm túc nói, “Cảm tạ chàng đã vì ta mà mà sẵn sàng hy sinh tính mạng mình , trong lòng ta cũng chỉ có mình chàng, chỉ muốn đôi ta ngày ngày đêm đêm không bao giờ chia cắt, bên nhau vĩnh hằng!”