Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Câu trả lời của Dụ Tả Kim gần như đạt đến trình độ khiến cho hai mắt người ta tối sầm.

Thật Nỗ Lực ở trong đầu Thịnh Uyên che miệng run rẩy, mơ hồ đến độ không còn hình thống.

Thịnh Uyên: "Cậu đang làm gì vậy?"

[Hệ thống: Cậu có phát hiện ra không? Nhân vật mục tiêu hình như đã trở nên tốt bụng hơn rồi].

Thịnh Uyên nhìn Dụ Tả Kim, trong mắt cậu, đối phương vẫn luôn giống y như vậy.

"Có sao?"

[Hệ thống: Nhân vật mục tiêu đã biết tìm cớ để từ chối người khác, cậu ấy đã thật sự thay đổi rồi, tôi khóc chết mất thôi].

Thịnh Uyên:...

Không biết Thật Nỗ Lực kiếm đâu ra cái cảm giác tự hào đó.

Nhưng ngẫm lại hình như cũng đúng, nếu như đặt ở tình huống trước kia, Dụ Tả Kim chắc hẳn sẽ không nể mặt mũi cho bất cứ ai, hắn càng không có khả năng thông cảm cho tình cảnh của cô bạn gái nọ.

Câu thừa nhận mang tính chất bùng nổ vừa rồi lộ ra chút từ chối uyển chuyển ở bên trong.

Chẳng qua chút uyển chuyển kia của hắn có lôi bóng Pokemon ra cũng không thể nào bắt kịp.

Sự uyển chuyển trong câu nói nọ nhảy vèo một cái ra thật xa, không ai có thể tóm nổi nó.

Sau khi nghe được lý do, cô bạn học nhỏ khiếp sợ cứng đờ tại chỗ. Dụ Tả Kim không dừng lại lâu, rẽ vào hành lang phía bên phải đi lên tầng. Hiện giờ đang là giờ ra chơi, các bạn học như thể đang tuôn trào ra từ cái miệng của cầu thang nhưng chỉ vừa nhìn thấy Dụ Tả Kim họ đã vội vã đè ép nhau nhường ra một con đường.

Phần lớn mọi người đều sợ hãi hắn, nhưng đương nhiên cũng có những người không sợ hắn, ví dụ: bạn học Vương Tiểu Minh khờ khạo.

Mỗi lần gặp gỡ Dụ Tả Kim, Vương Tiểu Minh luôn cất tiếng chào hỏi.

Tập kịch một thời gian, cậu ta đơn phương cảm thấy mình đã có một tình cảm sâu đậm với anh Dụ.

"Đại ca Dụ".

Dụ Tả Kim liếc mắt nhìn cậu ta trong đám đông, không thèm để ý tiếp tục đi thẳng.

Bạn học bên cạnh Vương Tiểu Minh chết khiếp: "Mày chào hỏi Dụ Tả Kim làm gì? Mày thật sự không sợ một ngày nào đó mày chọc giận nó, nó sẽ đánh mày hả?"

"Đại ca Dụ không phải người như vậy". Vương Tiểu Minh: "Hơn nữa, tao chỉ chào hỏi chứ có nói nhảm gì đâu".

"Mày chỉ cần mở miệng ra đã trông giống đang nói nhảm lắm rồi".

Vương Tiểu Minh:...

Sao lại công kích ngoại hình nhau thế hả? Mày xem mày có xứng làm người không!!!

Khi tiết học bắt đầu, Thịnh Uyên đã trở về trong lớp học. Tiết học này là tiết Vật Lý, giáo viên Vật Lý cho cả lớp làm một bài kiểm tra nhỏ, trước khi tiết học kết thúc cán sự môn sẽ đại diện cả lớp thu bài lên nộp.

Giáo viên Vật Lý nghe nói Thịnh Uyên sẽ tham gia trại huấn luyện mùa đông nên cố ý gọi cậu đến văn phòng của thầy một chuyến.

Lúc Thịnh Uyên lên văn phòng, đa số các giáo viên Vật Lý đều đang ngồi chấm bài kiểm tra trước bàn làm việc của mình. Thì ra không phải chỉ có lớp bọn họ phải kiểm tra mà toàn bộ các lớp đều phải làm bài kiểm tra khảo sát.

Giáo viên Vật Lý lớp 6 là một thầy giáo già, tuổi tác cao nhất tổ bộ môn, năm nay đã 60 tuổi. Nghe nói trước khi Đầu Sắt trở thành chủ nhiệm giáo dục của khối 12 thì thầy chính là chủ nhiệm giáo dục, lý do từ chức vì tuổi tác thầy đã lớn, lòng có nhưng sức không đủ, tuổi thầy đã cao chẳng đáng đứng ra nổi giận với đám học sinh để làm gì. Sở giáo dục thăng chức cho thầy nhưng thầy không muốn đi. Thầy đã dạy ở trường trung học phổ thông số một cả đời, thầy không nỡ từ bỏ nơi này, cuối cùng quyết định ở lại trường dạy môn Vật Lý. Năm nay thầy đảm nhận môn Vật Lý của khối 12, năm sau sẽ chính thức nghỉ hưu.

Thầy đã từng dẫn dắt không ít học sinh tham gia trại huấn luyện mùa đông, cuộc cạnh tranh ở trại huấn luyện này có thể nói vô cùng tàn nhẫn. Thứ tàn nhẫn ở đây không phải là chuyện một đám thiếu niên tranh đoạt suất tuyển thẳng mà bởi vì họ muốn cho các học sinh biết núi cao còn có núi cao hơn, mình giỏi nhưng còn có những người giỏi hơn chính mình, trong thế giới học thuật rộng lớn, bạn chẳng qua chỉ là một hạt cát bé tẹo.

Trong trại huấn luyện mùa đông có hàng trăm hàng ngàn người giống bạn, có bạn học mang theo tâm trạng bình tĩnh, có bạn học lại đang bị ảnh hưởng bởi áp lực nặng nề.



Thầy Vật Lý biết Thịnh Uyên không phải một đứa trẻ tự ti không có chí tiến thủ, thầy gọi cậu tới nơi này chủ yếu vì muốn giảng giải cho cậu một số điều cần chú ý khi tham gia trại huấn luyện mùa đông. Gần đây thầy chủ nhiệm giáo dục bận rộn chân không thể chạm đất, thầy là thế hệ đi trước cũng nên giúp đỡ san sẻ bớt trách nhiệm.

Sáng nay thầy đã gặp mặt Quách Cương lớp 1.

"Trại huấn luyện mùa đông lần này không chỉ có các trường trung học công lập tham gia mà rất nhiều trường trung học tư thục nổi tiếng cũng sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh với chúng ta".

"Những học sinh không có ý định đi du học nước ngoài mà muốn tiếp tục ở lại học tại những trường đại học danh tiếng trong nước của trường trung học tư thục nổi tiếng như Thường Đằng, Dục Thanh đều sẽ tới tham dự".

Cuộc thi kiến thức mang tầm cỡ quốc gia, chỉ cần có tờ giấy chứng nhận của nó đã đủ để bạn có một chỗ đứng ở bất cứ nơi nào bạn tới.

"Trại huấn luyện mùa đông có những quy định chung, bình chọn người ưu tú không chỉ xét đến riêng chuyện thành tích, phẩm chất đạo đức cũng cần phải vượt qua cửa. Chỉ cần trước đó em không phạm phải sai lầm lớn nào trong trường thì mặt phẩm chất đạo đức rất dễ dàng được cho qua, nhưng mà em cũng biết trước đó em vốn là..."

Thầy Vật Lý khua tay múa chân, không nói ra miệng.

Thịnh Uyên cũng biết thầy đang muốn nói tới thân phận thiếu niên bất lương trước đó của cậu.

"Lúc trước em không đủ tư cách bởi vì phương diện phẩm chất đạo đức của em không phù hợp. Thầy Phan của các em tranh thủ ngược xuôi mà mới vừa rồi em đã làm ra được việc rất tốt nên bên trại huấn luyện mùa đông mới đồng ý cho em suất tham dự. Em phải nhớ kỹ, sau khi tới trại huấn luyện ngàn vạn lần không được đánh nhau gây sự. Nếu như em để xảy ra chuyện ẩu đả đánh nhau ở trong đó thì chắc chắn tư cách của em sẽ bị hủy bỏ".

Thầy Vật Lý tận tình khuyên bảo.

Thịnh Uyên bày tỏ mình đã hiểu.

Ba người đứng đầu trại huấn luyện Vật Lý mùa đông này sẽ giành được suất tuyển thẳng.

Thầy Vật Lý lớp 10 ngẩng đầu lên: "Đừng coi thường trường tư thục Thường Đằng, hãy cố lên nhé".

Thường Đằng là trường tư thục nổi tiếng nhất thành phố, khuôn viên trường chiếm một diện tích vô cùng khổng lồ, phân chia thành các trường tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông. Mặc dù là trường tư thục nhưng không phải học sinh nào có tiền cũng có thể nhập học. Học sinh tiểu học muốn đăng ký vào trường đều phải đạt chỉ tiêu về cả điểm số và bối cảnh của gia đình. Trường tư thục Thường Đằng cũng sẽ trợ cấp cho những học sinh có thành tích xuất sắc gia đình khó khăn với điều kiện họ phải luôn có được thành tích lý tưởng, chỉ cần ba kỳ thi không đạt được tiêu chuẩn, trường học sẽ đưa ra yêu cầu mời học sinh thôi học.

Cho dù các học sinh muốn học ở trường đại học nổi tiếng trong nước hay đi du học nước ngoài thì trường tư thục Thường Đằng cũng sẽ sớm xây dựng cho học sinh một con đường học tập tiêu chuẩn.

Danh tiếng trường tư thục không nhỏ, bối cảnh hầu hết các học sinh ở trong trường không phú thì quý.

Thầy Vật Lý lớp 10 đang chấm bài thi, thầy nhớ Dụ Tả Kim vốn là học sinh chuyển tới từ trường tư thục Thường Đằng.

Bài làm tiếp theo là một tờ giấy trắng, lúc thu bài cán sự môn Vật Lý lớp 10 còn tri kỷ viết tên lên tờ giấy hộ thầy – Dụ Tả Kim.

"Ôi".

"Sao lại thở dài thế?"

Thầy Vật Lý lớp 10 cầm bài kiểm tra của Dụ Tả Kim lên, "Giấy trắng. Đã lên tới lớp 12 rồi, tại sao Dụ Tả Kim chịu lên học tiết Ngữ Văn mà lại không chịu lên học tiết Vật Lý của tôi chứ".

Thịnh Uyên nhìn bài kiểm tra trống rỗng đang được nhấc cao lên.

Cậu cau mày.

Cậu phải đốc thúc người này học hành thêm mới được.

Đường đời sau này còn dài, Dụ Tả Kim không thể một mực nướng thịt sau nhà bếp của cửa hàng thịt nướng.

Sau khi dùng xong cơm tối, Thịnh Uyên đi về phòng 408. Nhiệt độ trong phòng chênh lệch hẳn với nhiệt độ ngoài trời, vừa mới mở cửa ra không khí ấm áp đã nhào tới, Thịnh Uyên thoải mái thở dài.

Dụ Tả Kim ngồi trên giường ngẩng đầu dậy, trong tay đang cầm một bài kiểm tra Ngữ Văn đã được chấm điểm.

Hôm nay Dụ Tả Kim không cần phải tới cửa hàng thịt nướng, cả buổi tối không có việc gì phải làm, vừa trông thấy Thịnh Uyên đi vào hắn đã đứng bật dậy.

Thịnh Uyên: Cảnh giác.jpg.

Từ sau khi bị hôn bốn lần trong một buổi sáng, Thịnh Uyên đã sinh ra nỗi nghi ngờ Dụ Tả Kim có niềm đam mê với hôn môi, mà hành vi của hai người họ rõ ràng đã bị liệt vào loạt hành vi yêu sớm.

Cậu tự nhiên đi tới bên cạnh giường Dụ Tả Kim ngồi xuống, hoàn toàn giống như trước kia, không hề tránh né mà lựa chọn thẳng tiến tới vấn đề.

Cậu muốn để cho Dụ Tả Kim hiểu rõ, trên thế giới này có rất nhiều chuyện không phải chỉ cần hắn muốn thì hắn sẽ có thể lập tức nhận được!

[Hệ thống: Đột nhiên nhiệt huyết nổi lên dữ vậy].

[Hệ thống: Cậu định dùng thứ gì để nói chuyện với hắn? Lời lẽ ngông cuồng hay công lý lẫm liệt?]

Thịnh Uyên: "Dùng miệng".

Thật Nỗ Lực:...

Thịnh Uyên ho một tiếng, trịnh trọng cất lời: "Tôi cảm thấy sau này hai chúng ta không nên cứ hở một tí lại hôn hôn thơm thơm, hành động đó khiến tôi cứ luôn cảm giác lo được lo mất".

Dụ Tả Kim khó hiểu nhìn về phía cậu.

Thịnh Uyên: "Không phải người ta thường nói đàn ông có được quá dễ dàng sẽ trở nên tồi tệ, không biết quý trọng hay sao".

Hai thiết bị máy trên ốc tai điện tử của Dụ Tả Kim truyền âm thanh, phòng 408 im lặng mấy giây, Dụ Tả Kim mở miệng: "Không đâu".

Sắc mặt hắn rất nghiêm túc.

"Tôi".

"Thích cậu".

"Vĩnh viễn".

Tiếng nói bập bẹ phát âm từng từ, cực kỳ chắc chắn.



Thịnh Uyên hốt hoảng trong một thoáng, Dụ Tả Kim tiến lại gần nắm chặt lấy bàn tay cậu, "Tôi sẽ không như thế".

Từng chữ từng câu của hắn đều muốn khẳng định với cậu.

Thịnh Uyên cảm thấy nhiệt độ trong phòng hơi cao.

[Hệ thống: Tôi cũng cảm thấy cậu ta sẽ không tồi tệ hơn nữa được đâu].

Thịnh Uyên:?

[Hệ thống: Cậu ta đã đủ tồi tệ rồi].

"..."

Thủ lĩnh nhóm thiếu niên bất lương còn có thể tồi tệ hơn thế nào được.

Thịnh Uyên nhìn tướng mạo đẹp đẽ gần trong gang tấc của Dụ Tả Kim, nuốt nước bọt xuống, "Thật sao?"

"Thật".

"Nhưng tôi có thể".

Dụ Tả Kim:...

Thịnh Uyên lập kế hoạch: "Tôi cảm thấy chỉ khi chúng ta trải qua nhiều gian khổ thì tình cảm mới càng thêm khắc ghi trong lòng. Sau này thỉnh thoảng hôn một cái là được, đừng quá thường xuyên".

"Lần hôn kế tiếp chúng ta thống nhất quyết định vào lúc thứ hạng thành tích các môn của cậu tăng lên nhé".

Dụ Tả Kim:?

Thịnh Uyên: "Thế nào?"

Mặc dù không hiểu tại sao Thịnh Uyên lại lấy thành tích làm mục tiêu nhưng Dụ Tả Kim vẫn mở miệng hỏi: "Môn nào cũng được?"

"Đương nhiên".

Một giây sau, Dụ Tả Kim lấy bài kiểm tra Ngữ Văn trước đó của mình ra, so sánh với bài kiểm tra hôm nay lấy về. Khá lắm, điểm số đã cao hơn những ba mươi điểm.

Thịnh Uyên:...

Mẹ kiếp.

Mười phút sau đó, Thịnh Uyên mang theo một cặp môi lạp xưởng ra khỏi phòng 408.

Dụ Tả Kim không quá quan tâm đến lời đề nghị của Thịnh Uyên trước đó nhưng khi cậu hỏi hắn có muốn cùng cậu lên lớp tự học tối không thì Dụ Tả Kim vẫn bước chân theo cậu.

Trong suốt mấy năm học trung học phổ thông ở bên này hắn chưa từng tham gia tiết tự học tối. Bình thường trong khoảng thời gian tối hắn luôn làm thêm ở bên ngoài trường, hiếm lắm mới có một buổi được nghỉ.

Dụ Tả Kim đi vào trong lớp 10, cả lớp im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít sâu của các bạn học.

Các bạn học lớp 10 rất ngạc nhiên.

Sau khi lên lớp học môn Ngữ Văn, kẻ này lại bắt đầu quyết định tham gia tự học tối?

Tuần nào lớp 10 cũng điều chỉnh lại chỗ ngồi nhưng vị trí của Dụ Tả Kim vẫn không di chuyển. Các bạn học không dám động vào chỗ hắn, cũng sợ lỡ hắn lên lớp không tìm được chỗ ngồi sẽ nổi cơn giận dữ.

Dụ Tả Kim ngồi không trong lớp học, phát hiện ra chuyện lên lớp tự học tối đúng là một chuyện không có ý nghĩa.

Cho đến khi còn 20 phút nữa sẽ tan học, các học sinh ngồi trong lớp không yên bắt đầu giãy giụa, châu đầu ghé tai trò chuyện với nhau.

Phía sau của Dụ Tả Kim có hai bạn học một nam một nữ đang bàn luận.

"Viết vậy không ổn".

Bạn nam chỉ xuống: "Có gì không ổn chứ, cứ viết thế đi".

"Viết tôi thích bạn có thẳng thắn quá không?"

"Con trai thích được tỏ tình thẳng thắn, bà cứ viết thế đi".

Bạn nam đang làm quân sư quạt mo cho bạn nữ ngồi ở bàn trên.

"Tôi mà dám viết thế thì cũng chẳng dám đưa cho bạn học Thịnh Uyên đâu".

Dụ Tả Kim nghe được, nhíu mày.

Hai bạn học bàn sau ồn ào nửa tiết học, sau khi tự học tối kết thúc thì bức thư tình chứa đựng cả tấm lòng này cuối cùng cũng được hoàn thành.

"Tôi nên đưa cho bạn học Thịnh Uyên bằng cách nào đây, tôi ngại quá".

"Hay tôi đưa hộ bà nhé?"

"Ông làm được không đó, đừng có phá hỏng chuyện của tôi nha".

"Để tôi đi".

Một âm thanh lạnh như băng cắm phập vào giữa hai bạn học, cả hai bạn đều ngơ ngác ngẩng đầu lên, thứ họ gặp gỡ là khuôn mặt lạnh tanh của Dụ Tả Kim.



"..."

"..."

Họ mới nghe được gì vậy?

Nghe nhầm sao?

Dụ Tả Kim nhìn bức thư tình trong tay bạn nữ, vươn tay ra.

Không nghe nhầm!

Hai bạn học sợ hãi choáng váng, bạn nữ hơi do dự. Thật ra cô bạn rất sợ Dụ Tả Kim nhưng không ngờ đối phương lại chủ động tiếp lời bọn họ, hơn nữa còn muốn giúp đỡ cô.

"Bạn học Dụ..."

Bạn nữ vốn định nói lời từ chối nhưng nghĩ tới chuyện Thịnh Uyên ngủ trưa cùng phòng ký túc xá với hắn lại hơi do dự.

Cuối cùng sau khi trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, bạn nữ đưa thư tình tới cho Dụ Tả Kim.

"Vậy... vậy làm phiền bạn học Dụ".

Dụ Tả Kim cầm bức thư tình quay người rời đi, bước chân dài bước lớn, bức thư tình trong tay bị hắn bóp đến biến dạng. Đôi con ngươi đen nhánh sâu không thấy đáy, khoảnh khắc nghe thấy có người yêu thích Thịnh Uyên, hắn đã cảm nhận được sự xâm lược.

Lúc hắn trở về đến phòng 408 thì cảm xúc của hắn đã sắp sửa không thể khống chế được. Hắn ném thư tình lên mặt bàn, đi vào trong phòng tắm tắm rửa. Cả cơ thể hắn khô nóng không thôi, huyết mạch phun trào, não bộ kích động khó khống chế, nhìn thứ gì xung quanh mình cũng không vừa mắt. Dụ Tả Kim đi ra khỏi phòng tắm, mở toang cửa sổ, mặc cho gió lạnh thổi vào.

Đợi qua vài giờ hắn mới lấy lại được bình tĩnh nhưng bình tĩnh cũng tương đương với chuyện phòng 408 đã trở thành một đống hỗn độn.

Dụ Tả Kim lạnh lùng nhìn một vòng, tâm trạng không còn dao động, vùi đầu thu dọn căn phòng.

Dọn dẹp mọi thứ xong xuôi, ánh mắt dừng trên phong thư tình nọ.

Hắn lấy giấy bút ra, học theo giọng điệu của Thịnh Uyên viết thư trả lời.

Nét chữ chó bò xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy.

"Học tập cho giỏi."

Sau đó hắn xé toang phong thư tình nọ.

Hắn không quên xử lý hài cốt của bức thư tình, lòng vừa nghĩ tới chuyện Thịnh Uyên có thể sẽ biết được chuyện hắn mới làm, một nỗi chột dạ dần dần dâng lên.

Không biết liệu Thịnh Uyên có ghét hắn hay không.

Lúc trước hắn từng xem AV, bị cậu dạy dỗ nhiều lần mà không biết sửa đổi, hiện giờ còn xé thư tình của người ta...

Dụ Tả Kim, chuyện xấu nào mày cũng dám làm!

- ---

Lời tác giả:

Anh Thịnh: "Biết sai chưa?"

Dụ Ba Lạp: "Biết rồi".

Anh Thịnh: "Có thay đổi không?"

Dụ Ba Lạp dõi mắt về phương xa.
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!