Khánh Tường và Thu Nhã đi ra ngoài chơi đến trời tối mịt mới về. Nếu không phải vì để không làm kết cuộc câu chuyện thay đổi thì họ còn lâu mới trở về.
Vừa về đến đã thấy Sở Lâm mặt hầm hầm ngồi ở đại sảnh. Trước mặt còn có bốn người hai nam hai nữ, chính là mỹ thụ và mỹ nhân của Sở Lâm đang quỳ gối trước mặt hắn. Sở Lâm lạnh lùng phun ra một câu:
- Các ngươi cút hết cho bản tôn. Từ nay về sau không được phép xuất hiện trước mặt bản tôn nữa.
Thế nhưng, chúng lại khóc lóc kêu gào là do bọn chúng bị hãm hại, mới thành ra như thế. Thu Nhã và Khánh Tường bước vào thấy cảnh đó, vờ ngơ ngác hỏi:
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Bốn người thấy Khánh Tường, lập tức đồng loạt chỉ tay vào anh.
- Chính hắn là người đã hạ thuốc chúng ta.
Khánh Tường vờ ngạc nhiên hỏi:
- Gì vậy? Ai hạ thuốc? Ta cùng tẩu tẩu đi từ lúc sáng sớm tới giờ mới về, cái gì mà hạ thuốc chứ?
bốn người ngạc
Ngươi nói cái gì?
Khánh Tường gật đầu:
chăm sóc tốt cho tẩu tẩu. Sáng nay tẩu tẩu nói muốn ra ngoài mua sắm nên sáng sớm ta đã mang nàng đi ra ngoài rồi. Tới giờ mới
ra ngoài, gia nhân trong nhà đều thấy. Sau đó cả hai lại vòng cửa sau đi vào. Cho nên, cũng chẳng ai biết là anh và Thu Nhã vốn luôn có
nhận đúng là Lưu Tương và Đinh Lăng đã ra ngoài từ sáng sớm. Thế là, cả bốn người đều
ai đã hại họ. Bởi vì lúc này trong mắt hắn chỉ có Thu Nhã. Vừa thấy cô thì trong lòng hắn đã rạo rực, hắn chỉ muốn đem cô gái trước mắt này
đi đến bên Thu Nhã bế cô lên rời khỏi chỗ đó và trở về phòng. Khánh Tường đứng đó siết chặt nắm tay, rất muốn tiến lên đá bay tên Sở Lâm đó ra. Tuy nhiên,
là sau khi hắn khôi phục pháp lực sẽ đưa
thôi. Nếu như có thể được lên thiên giới trở thành
không? Đúng vậy! Hắn rất cao quý, cho nên, những kẻ trần tục như các ngươi làm sao mà xứng với hắn được. Hắn chỉ dùng các
Ngươi nói dối! Sở Lâm không phải là hạng người như vậy! Chàng đã hứa với ta
đó chợt lên tiếng. Rồi ba người còn
- Đúng vậy! Huynh ấy cũng nói với ta
Khánh Tường cười khẩy:
- Thế… vừa rồi ai đã đuổi các ngươi?
Cả bốn người nhìn nhau đều ôm nhau khóc rồng. Tuy rằng họ làm chuyện có lỗi với Sở Lâm nhưng rõ ràng là họ bị hại mà, vì sao Sở Lâm lại đuổi họ đi chứ?
Khánh Tường nhìn họ như vậy, cười thầm trong lòng.
- Nếu các ngươi không tin thì hãy chống mắt chờ xem nhé! Ngay cả Đinh Lăng tiểu yêu tinh đã bao lần bỏ cả mạng để cứu hắn vậy mà hắn còn nhẫn tâm móc lấy nội đan của người ta. Dù biết nàng hiện tại yếu ớt không khác chi người thường mà vẫn không hề thương tiếc bắt nàng phục vụ. Thì các ngươi nói xem hắn yêu thương nàng hay là nàng có tác dụng giúp hắn khôi phục pháp lực đây? Ta nói thế thôi, các ngươi tự suy nghĩ đi.
Nói rồi, Khánh Tường thản nhiên bước đi ra ngoài. Anh cố tình chia rẽ họ với Sở Lâm đấy. Anh muốn cô lập hắn, để hắn vĩnh viễn không còn một người đáng tin nào bên cạnh. Có như thế anh mới dễ dàng đối phó hắn, biến hắn trở thành con chó của Thu Nhã theo những gì cô yêu cầu. Với anh, chỉ cần Thu Nhã yêu cầu thì dù khó khăn đến đâu anh cũng sẽ thực hiện nó cho cô. Chỉ hy vọng khi trở lại thế giới thực, cô sẽ yêu anh.
Còn Thu Nhã, bị Sở Lâm bế về phòng, mặc dù không muốn nhưng biết hắn cũng chẳng làm ăn gì được, nên cũng không hề lo lắng.
Sở Lâm đặt cô xuống giường rồi hôn lên bờ môi nhỏ nhắn của cô thắm thiết. Tuy cậu em của hắn cũng hoàn toàn không lên nhưng mà chẳng hiểu sao, chỉ cần gần gũi với cô là hắn liền cảm thấy vô cùng sung sướng.
Hắn bắt đầu trút bỏ quần áo của cô rồi tách hai chân cô ra nhìn vào nới mê người ấy. Hắn không khỏi nuốt một ngụm nước bọt và lập tức vươn đầu vào ngậm lấy cô bé của cô.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại như vậy. Phải biết, xưa nay hắn ân ái với Đinh Lăng, chỉ có Đinh Lăng ngậm và bú liếm cậu em của hắn, chứ ngoài ra hắn không bao giờ hôn vào cô bé của Đinh Lăng. Tuy hắn yêu Đinh Lăng đấy. Nhưng hắn là thần, Đinh Lăng là yêu. Đối với hắn, yêu quái vẫn là thứ gì đó rất dơ bẩn và kinh tởm. Tuy nhiên, lần này hắn chẳng hiểu sao lại như vậy. Chỉ biết, cô bé của cô rất thơm, rất ngọt ngào, hắn chỉ muốn nuốt chửng nó vào bụng mà thôi. Mà càng hôn thì cả người hắn lại càng sung sướng, giống như cậu em của hắn đang ra vào trong cô bé của cô vậy.
Thu Nhã được phục vụ cũng sung sướng vô cùng, không khỏi nhắm mắt hưởng thụ và còn phát ra tiếng rên khẽ đầy quyến rũ.