Trở về cung điện, vì sợ Thu Nhã dùng pháp thuật chuồn mất nên Khánh Tường đã trói cô lại nhốt trong tẩm điện của mình. Còn anh thì trước hết đi xử lý công việc cái đã. Vừa mới ló cái mặt về là đã có việc, đúng là làm vua không sung sướng chút nào.
Mà việc thì theo anh cũng chẳng có gì quan trọng. Đó chỉ là công chúa nước láng giềng sang ghé thăm mà thôi. Ừ thì ghé thăm thì cứ ghé thăm, anh ra chào đón cho có lệ ấy mà. Sau đó thì giao lại cho quan đại thần là được. Chỉ là sau khi gặp anh thì cô công chúa kia lại muốn liên hôn với anh. U là trời! Anh tự hỏi không lẽ vị công chúa này không biết nguyên chủ là bạo chúa khét tiếng hay sao mà còn muốn liên hôn? Nhưng mà ngẫm đi ngẫm lại thì có lẽ do thấy anh quá đẹp trai nên siêu lòng cũng nên. Mặc dù nguyên chủ là một tên bạo chúa, nhưng thân hình cũng đẹp trai lắm nha, cơ bắp săn chắc, cơ bụng tám múi lực lưỡng, chỉ có khuôn mặt là do quá hung dữ nên khiến người khác không dám nhìn thẳng thôi, chứ chịu nhìn kỹ thì cũng đẹp trai phết.
Nhưng mà hiện tại anh đã ở trong thân xác này rồi, vị công chúa đó tuy cũng xinh đẹp đấy nhưng cũng không phải là đối tượng của anh. Hơn nữa trong lòng anh chỉ có mỗi Thu Nhã thôi. Vì thế, cho dù vì Thu Nhã hay vì nhiệm vụ thì anh cũng không thể thu cô ta vào hậu cung. Muốn gì thì chờ anh hoàn thành nhiệm vụ trả thân xác này lại cho nguyên chủ, lúc đó nguyên chủ muốn làm gì thì làm.
Cho nên, anh đã khéo léo từ chối, cũng để không mất tình ban giao của hai nước, anh đã mời cô ta ở lại trong cung điện dành cho khách để tiếp đãi, khi nào cô ta muốn về nước thì về.
Sau khi Khánh Tường giải quyết xong mọi việc thì anh lập tức chạy như bay về tẩm điện của mình, cũng là chỗ đang nhốt Thu Nhã. Bởi vì khi anh nghĩ tới Thu Nhã thì anh chợt nhớ tới những nhiệm vụ trước đối tượng của anh luôn là Thu Nhã. Cho nên, anh cũng nghĩ lần này không chừng cũng sẽ là cô. Vì thế, anh phải đi thử xem liệu có đúng là cô không đã.
Mà Thu Nhã cũng thầm kêu khổ không thôi. Cô đã thử các cách cũng không tài nào tháo được sợi dây trói này ra được. Ngay cả Miêu Linh cũng không thể giúp được gì. Bởi vì trên dây trói đã được yếm một loại chú, đó là chỉ có người cột mới tháo được. Bà mẹ nó! Cô hận chết tên bạo chúa này. Thật muốn giết chết hắn ngay bây giờ, tự lên làm nữ hoàng luôn, sau đó sẽ tìm chồng sau. Cơ mà…. cách này cũng không phải là không được nha!
Thế là, Thu Nhã đã ngoan ngoãn nằm trên giường chờ tên bạo chúa trở lại, tìm cơ hội giết hắn đoạt ngôi thôi.
Khánh Tường bước vào tẩm điện của mình, thấy Thu Nhã vẫn còn đang bị trói nằm trên giường, anh vội vàng đi đến hỏi cô:
- Nàng tên gì?
Thu Nhã không thèm đáp, cũng không thèm lên tiếng. Khánh Tường biết là mụ phù thủy này đang giận, nên dùng giọng ngọt ngào nói:
- Ta cũng không phải cố ý trói nàng lại nhưng do sợ cởi trói ra nàng sẽ dùng pháp thuật chạy mất thì ta lại phải cực khổ bắt lại rồi.
Thu Nhã tuy cũng không thèm nói, nhưng mà cô nghe cái giọng điệu hôm nay của tên bạo chúa này lại cảm thấy nổi da gà. Hôm nay tên này uống lộn thuốc hay sao mà nói nghe ngọt ngào vậy? Không hợp với vẻ mặt hung ác của hắn tí nào.
Thấy cô vẫn không lên tiếng, Khánh Tường cũng không nản lòng. Anh lại hỏi tiếp:
- Nàng biết hát không?
Thu Nhã: "..." Rồi! Đúng là hắn đã bị uống lộn thuốc.
Lần này cô đã mở miệng nhưng giọng điệu lại rất khó chịu:
- Biết thì sao mà không biết thì sao?
Khánh Tường cũng không bận tâm, anh vẫn ngọt ngào nói:
- Nếu biết thì nàng hãy hát cho ta nghe một bài nhé!
Anh nghĩ nếu cô là Thu Nhã thì nhất định cô sẽ hát lên bài hát của mình.
Tuy nhiên, Khánh Tường đã quên một điều. Đó là tên bạo chúa này đã cấm toàn bộ thần dân của vương quốc ca hát. Chỉ cần phát hiện ai cất lên tiếng hát thì sẽ bị cắt lưỡi. Thu Nhã đương nhiên cũng biết điều này, cho nên giờ nghe hắn hỏi cô biết hát không thì cô lại tự hỏi hắn đang có ý gì? Muốn cô hát để dễ cắt lưỡi cô à? Đừng hòng nhé! Cô đâu có ngu!
Thế là, Thu Nhã không ngần ngại đáp một chữ:
- Không!
Nghe vậy, Khánh Tường không khỏi thất vọng. Hoá ra mụ phù thủy này không phải Thu Nhã. Nhưng điều đó lại càng thôi thúc anh muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ hơn. Bởi vì anh muốn nhanh chóng sống lại, không chừng Thu Nhã đang ở thế giới hiện thực đợi anh.
Anh đã hoàn thành nhiệm vụ phụ rồi, bây giờ chỉ việc hoàn thành nhiệm vụ chính thôi. Nhưng mà hiện tại độ chán ghét của mụ phù thủy này đối với anh đang ở rất cao, đã tới 80 rồi. Nếu đến 100 thì xem như nhiệm vụ này anh thất bại. Bây giờ chỉ có thể dùng chiêu cuối cùng là thử tỏ tình với mụ ta. Anh nghĩ là phụ nữ thì không ai lại không thích có người theo đuổi, cho dù đã có người trong lòng hay chưa. Nhưng mà cũng sẽ không bao giờ ghét người theo đuổi mình.
Tuy rằng nhìn mặt mụ phù thủy này anh đã muốn buồn nôn, mắt thì sâu, mũi thì dài, môi thì thâm đen, da mặt cũng sần sùi, nhìn thấy hết muốn nhậu. Nhưng anh là diễn viên, anh có thể cố gắng nhập vai diễn một kẻ si tình được.
Có điều khi anh hít sâu một hơi, chuẩn bị diễn thì đột nhiên anh nhớ tới một việc quan trọng, đó là tên bạo chúa này đã từng đùa giỡn với mụ phù thủy này, hơn nữa không chỉ dùng tay mà còn dùng miệng. Cái này lạ à nha! Chẳng lẽ tên bạo chúa này có sở thích đặc biệt là thích chơi phụ nữ xấu sao? Hay là…
Anh liếc nhìn vào chỗ nào đó của cô. Làm cho Thu Nhã đang bị trói nằm đó cũng thấy rùng mình. Trong lòng cô thầm nghĩ: "Rồi! Tên bạo chúa này lại tới nữa rồi! Lại muốn giở trò biến thái."
Mà Khánh Tường nào đâu biết được suy nghĩ của cô, anh đang nghĩ: không lẽ nơi đó của cô có gì đặc biệt à? Anh cũng tò mò, không biết nơi đó của phù thủy có khác gì với cô gái bình thường không. Cho nên anh đã không ngần ngại vén váy của Thu Nhã lên…
Chao ôi! Đôi chân mới đẹp làm sao, thon thả, bóng loáng, mịn màng, mềm mại, còn trắng như tuyết, nhìn vào thật muốn cắn một ngụm. Chỉ cần nhìn thấy đôi chân này thôi thì cậu em trong quần của anh cũng đã muốn ngóc đầu lên rồi. Thảo nào mà tên bạo chúa này lại muốn chơi đùa cô. Anh cũng không vội vén lên cao hơn để xem. Bởi vì muốn thưởng thức cảnh đẹp thì phải ngắm từ từ để cảm nhận mới được. Đây chỉ đơn thuần là phản ứng của một nguời đàn ông bình thường trước một cô gái có đôi chân đẹp mà thôi, muốn ngắm và cũng muốn sờ.
Đôi tay của anh theo bản năng sờ đi xuống tới cổ chân của cô. Rồi tiện tay tháo luôn đôi ủng và tất chân của cô ra. Nhưng khi tháo tất chân ra thì một mùi hương ngọt dịu lại xông vào mũi. Vâng! Chính là mùi thơm chứ không phải mùi hôi mà người bình thường khi mang giày thời gian lâu sẽ có. Mùi thơm này làm cho anh rất dễ chịu, hơn nữa bàn chân của cô cũng rất đẹp, rất bé nhỏ, các ngón chân thon thả áp sát vào nhau làm cho khe hở giữa các ngón chân vô cùng nhỏ, tưởng chừng như chúng có thể dính liền lại với nhau. Lòng bàn chân vô cùng hồng hào và non mềm, tựa như là bàn chân của một đứa trẻ sơ sinh vậy.
Khánh Tường không khỏi cảm thán:
- Thật là đẹp!