Thu Nhã đã bị trói chặt nên không có cách nào để bỏ chạy hay vùng vẫy. Mà cô nghĩ cũng lạ, rõ ràng vừa rồi cô còn dùng pháp thuật được mà? Sao từ khi bị mắc vào tắm lưới này lại không thể dùng được vậy? Chẳng lẽ tấm lưới này có thể làm cho pháp thuật của phù thủy biến mất sao?
Và rồi, câu hỏi của cô đã có lời giải đáp, khi tên bạo chúa kia bắt đầu tháo sợi dây đang cột dưới chân cô ra:
- Thắc mắc là tại sao lại không dùng pháp thuật được đúng không? Đó là do tấm lưới này đấy! Nó có khả năng phong ấn sức mạnh của phù thủy. Ta đã bỏ rất nhiều công sức để tìm được nó đấy!
Thế nhưng, Thu Nhã lại hỏi một câu không liên quan:
- Bệ hạ! Ai nói với ngài lên giường với phù thủy sẽ được trường sinh bất lão vậy?
Đúng vậy! Cô mặc kệ là hắn tìm tấm lưới này vất vả thế nào? Cô chỉ cần biết ai đã nói điều đó với hắn, hại cô xui xẻo bị hắn bẫy trúng. Đối với cô lên giường thì không sao cả. Dù sao thế giới này cũng không quan trọng trinh tiết gì gì đó. Quan trọng là tình yêu thôi.
Nghe cô hỏi, tên bạo chúa thản nhiên đáp:
- Đó là một tên pháp sư, cũng là người chế tạo ra tấm lưới này. Nhưng mà…
Tên bạo chúa kề sát vào tai cô nói:
- Ông ta đã bị ta đưa đi lên thiên đàn rồi!
Thu Nhã bỗng nhiên xanh mặt, chợt nghĩ không biết có khi nào tên bạo chúa này chơi cô xong rồi giết luôn không? Như vậy thì làm sao cô thực hiện nhiệm vụ?
Thu Nhã khiếp sợ trong lòng kêu giật ngược Miêu Linh đang say ngủ:
- Mèo… mèo… mày cứu tao với… tên bạo chúa này sắp giết tao rồi…
Thật ra Miêu Linh cũng không ngủ, nó nghe tới lên giường thì nó nhắm mắt để tránh nhìn thấy cái cảnh cấm trẻ em thôi. Nó không muốn mất đi sự trong sáng của nó mặc dù trong đầu nó vốn toàn là đen tối. Nó nghe Thu Nhã kêu gào lập tức ngoe nguẩy cái đuôi, ngáp một cái nhưng vẫn không mở mắt, lười biếng nói:
- Yên tâm! Hắn không giết nổi ký chủ đâu.
Miêu Linh chỉ nói một câu đó rồi không thèm nói gì nữa. Bởi vì lúc này tên bạo chúa đã vén khúc lưới đang quấn phía dưới của cô lên, và cởi quần cô ra rồi. Hắn chỉ cần phần đó thôi, còn phần trên không cần thiết lắm. Dù sao thì tấm lưới phải quấn cô mới được, nếu không cô sẽ dùng pháp thuật chuồn mất.
Còn Thu Nhã thì cũng nhắm mắt lại giả chết. Mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm, miễn chơi xong đừng bóp chết cô là được.
Tên bạo chúa nhìn vào cô bé của cô, không khỏi thèm thuồng nuốt một ngụm nước miếng. Rồi cười hà hà nói:
- Hà hà… để nếm thử xem mùi vị của phù thủy liệu có khác gì với phụ nữ bình thường không?
Nói rồi, hắn lập tức đưa lưỡi liếm vào đó và hôn lấy hôn để. Làm Thu Nhã cũng cảm thấy sướng vô cùng. Chỉ là cô cố cắn chặt răng để mình không phải phát ra tiếng rên rỉ mà thôi. (Truyện được đăng duy nhất tại app)
Thật sự mà nói, tuy rằng nguyên chủ có cái mặt xấu xí thật nhưng mà cơ thể phải nói là chuẩn người mẫu lắm nha, cần ngực có ngực, cần mông có mông, eo nhỏ thon gọn chỉ một bàn tay cũng có thể nắm hết. Đặt biệt là phần dưới, hoàn toàn không có một cọng cỏ nào, bóng loáng sạch sẽ như một đứa bé gái, lại rất trắng trẻo hồng hào nữa. Đàn ông nào mà không mê, huống hồ chi tên bạo chúa này nghe nói ngoài sự tàn ác giết người như rạ, bóc lột dân chúng ra thì cũng là một tên vua dâm đãng. Chỉ cần hắn nhìn trúng phụ nữ nào là lập tức bắt lại cưỡng bức ngay.
Mà chắc có lẽ do ăn người đẹp ngán rồi nên hôm nay hắn mới đổi khẩu vị muốn ăn phù thủy xấu xí đây mà.
Thu Nhã cũng mặc kệ để cho hắn hôn đã đi, dù sao thì hắn cũng làm cho cô sướng mà. Cô chỉ việc nhắm mắt mà hưởng thụ thôi. Chỉ là cô không hề biết, lúc này khuôn mặt của cô đã không còn xấu xí nữa mà lại trở nên vô cùng xinh đẹp, phải nói là rất diễm lệ mới đúng. Chỉ cần nhìn qua một lần là không thể nào quên được.
Có điều tên bạo chúa dường như cũng biết điều này. Hắn hoàn toàn không ngạc nhiên chút nào, cũng không quan tâm. Chỉ ra sức dùng đầu lưỡi của mình khuấy động nơi riêng tư của cô. Ra sức nuốt sạch loại nước chảy ra từ đường hầm sâu hút của cô không để sót giọt nào.
Tuy nhiên, nếu nhìn kỹ, sẽ thấy sâu trong đôi mắt đầy tà dâm của hắn lại có một tia yêu thương lóe lên, đồng thời cũng có một sự khổ sở không nói nên lời.
Hắn dùng chính đầu lưỡi và đôi môi của mình đưa Thu Nhã lên đỉnh hết lần này tới lần khác cũng uống sạch nước dịch của cô… à chính xác là của nguyên chủ đến no nê. Cuối cùng, Thu Nhã sắp không chịu nỗi, mở miệng cầu xin hắn hãy buông tha cho cô, hắn mới miễn cưỡng bỏ miệng ra khỏi nơi tuyệt vời ấy. Nhưng mà hắn cũng không dừng ở đó, hắn lại dùng ngón tay của mình thô ráp của mình đi vào, vừa khuấy đảo cũng vừa khám phá bên trong đường hầm sâu hun hút kia. Bên trong thật ấm cũng thật ẩm ướt, hắn nghĩ nếu như cây gậy th*t của hắn đi vào thì sẽ tuyệt vời đến thế nào đây? Chỉ tiếc là hiện tại hắn không thể nào đi vào được. Hắn chỉ có thể dùng hai ngón tay của mình mạnh mẽ ra vào, làm cho cô phải kêu rên, làm cho cô phải lên đỉnh, không chỉ một lần mà rất nhiều lần. Làm cho cô bởi vì sung sướng quá nhiều mà mệt mỏi ngất lịm đi.
(Truyện được đăng duy nhất tại app)