Khánh Tường chợt nhìn thấy bốn chữ viết của Thu Nhã thì trừng lớn hai mắt. Đây là chữ viết của thế giới mình mà.
Khánh Tường lập tức cầm tờ giấy lên xem rồi nhìn vào Thu Nhã. Trong lòng anh đột nhiên dâng lên niềm vui mừng khôn xiết. Có khi nào cô gái này cũng là Thu Nhã xuyên vào hay không? Mấy nhiệm vụ trước anh đều gặp cô cho nên nhiệm vụ này có khi nào cũng là cô nữa hay không?
Khánh Tường liền hỏi:
- Ngươi… ngươi tên gì?
Thu Nhã liền viết ra tên của nguyên chủ "Thanh Liên". Khánh Tường không khỏi thất vọng, không phải là Thu Nhã. Tuy nhiên, anh lại chợt nhớ là nguyên chủ cũng đâu phải tên Khánh Tường đâu, tên hắn là Trúc Lâm, ừ thế cho nên hắn mới ở trong rừng trúc đó. Khánh Tường lại nhìn vào Thu Nhã muốn mở miệng hỏi cô có phải là Thu Nhã không? Nhưng lời đến miệng lại không thể nào thốt ra được. Điều đó có nghĩa là hệ thống không cho phép rồi. Có vẻ như hệ thống không cho nhận người quen thì phải.
Khánh Tường chợt nảy ra một ý, lại nói:
- Ngươi có thể viết ra một bài hát nào đó mà ngươi thích nhất không?
Thu Nhã dùng ánh mắt khó hiểu dò hỏi Khánh Tường. Anh bỗng nghiêm nghị nói:
- Kêu viết thì viết đi.
Thu Nhã giật mình, vẻ mặt của sư tôn đáng sợ quá mà. Dù thắc mắc nhưng Thu Nhã vẫn viết xuống lời bài hát của cô. Có điều bút lông khá khó viết nên Thu Nhã có thể viết được một hai câu thôi, tuy có chữ nhìn cũng không ra nhưng Khánh Tường có thể nhận biết đây chính là lời bài hát của Thu Nhã.
Anh vui mừng muốn mở miệng gọi tên cô nhưng vẫn như vừa rồi, lời đến miệng vẫn không thể nào phát ra âm thanh được. Càng cũng không thể nào nói cho Thu Nhã biết, anh chính là Khánh Tường. Anh cũng muốn đặt bút viết thử xem có được không nhưng mà tay cũng khựng lại không tài nào viết được. Giống như có thứ gì đó giữ chặt lại tay anh, không cho nó nhúc nhích. Trừ phi anh viết kiểu chữ của thế giới này. Anh thắc mắc hỏi Hắc Miêu:
- Tại sao tao muốn viết tên thật của mình ra cũng không được vậy?
Hắc Miêu tuy nằm dài nhắm mắt ngủ nhưng khi nghe Khánh Tường hỏi nó cũng mở mắt, lười biếng đáp:
- Hệ thống quy định ký chủ không được phép tiết lộ thân phận của mình. Cho nên là chỉ cần ký chủ có hành động nào để lộ thân phận của mình cũng sẽ không được. Trừ phi là đối phương tự động nhận ra ký chủ mà thôi.
Khánh Tường cũng chỉ có thể buông tay cam chịu. Đành vậy, nếu cô đã không nhận ra anh thì cũng không sao cả, chỉ cần anh nhận ra cô cũng được rồi.
Khánh Tường khẽ đưa tay định chạm vào khuôn mặt cô. Tuy nhiên, Thu Nhã lại theo bản năng lùi lại tránh đi, làm cho cánh tay của Khánh Tường cũng khựng lại giữa không trung. Khánh Tường cười khổ, thở dài một cái rồi thả tay xuống đi đến bên giường. Thu Nhã tưởng rằng hành động vô thức vừa rồi của cô đã làm cho sư tôn tức giận. Trong lòng cũng có chút lo lắng, không biết là sư tôn có đổi ý hay không? Nào ngờ Khánh Tường lại gọi cô:
- Lại đây!
Khánh Tường tuy rằng nói rất nhẹ nhàng nhưng cái giọng của nguyên chủ đúng là đủ để hù dọa người khác, tuy trầm nhưng lại âm vang làm người nghe không khỏi liên tưởng đến một vị chí cao vô thượng đang ngạo nghễ nhìn xuống. Mà như vậy thì Thu Nhã lại càng không dám lại, ai biết được vị sư tôn này có nỗi giận mà bóp chết cô không.
Thấy Thu Nhã vẫn không nhúc nhích, Khánh Tường bèn dơ một ngón tay lên, một sợi linh lực màu xanh lá liền từ đầu ngón tay anh bay đến bên Thu Nhã và trói chặt cô kéo bay lên không trung và nhào vào lòng Khánh Tường. Khánh Tường đắc ý tươi cười, xem ra đúng là có phép thuật rất thú vị.
Khánh Tường ôm lấy Thu Nhã đặt xuống giường trước sự kinh ngạc của cô. Sau đó cởi bỏ vạc áo của cô ra, vừa cởi vừa nói:
- Được rồi! Bây giờ anh giúp em phá phong ấn nhé!
Thu Nhã đâu có nói được, mà dùng tay ra dấu thì Khánh Tường cũng không hiểu nên chỉ có thể dùng ánh mắt tròn xoe mà nhìn Khánh Tường. Cô không ngờ vị sư tôn nghiêm nghị trong có vẻ rất quy tắc này lại có thể hành động nhanh như vậy. Cô còn chưa có chuẩn bị nữa.
Sau khi Khánh Tường cởi bỏ hết y phục trên người Thu Nhã, chỉ còn lại tấm thân trần trụi lộ ra trước mặt anh. Nhìn vào da thịt trắng nõn, mềm mại, bóng loáng, còn có mùi hương nhè nhẹ tỏa ra từ cơ thể khiến người ta ngất ngây, hơn nửa bộ ngực đầy đặn và phần dưới bóng loáng không có một cọng cỏ cũng làm cho Khánh Tường không thể kiềm chế được, muốn một phát nuốt vào bụng ngay lập tức. Nhưng Khánh Tường cũng biết, muốn hoàn toàn ăn được cô thì trước hết phải giúp cô phá bỏ phong ấn tăng lên tu vi cái đã.
Thu Nhã cũng bất ngờ trước hành động của Khánh Tường. Tuy nhiên, nhìn ánh mắt khát vọng của Khánh Tường khi nhìn vào cơ thể của mình, cô cũng đã đoán ra được vì sao vị sư tôn cao quý này lại đồng ý bất chấp cả danh dự để giúp cô rồi. Bởi vì thân thể này là thể chất thuần âm. Mà người có thể chất thuần âm cho dù có xấu đi chăng nữa thì trên người cũng sẽ toát ra một sự quyến rũ lạ thường. Phàm là đàn ông chân chính sẽ không thể nào cưỡng lại được. Còn nếu như thể chất thuần âm mà có tu vi nữa thì chắc chắn sẽ không thể nào tránh được việc trở thành lô đỉnh cho những kẻ tu luyện. Chỉ cần ngày ngày quan hệ xác thịt với người mang thể chất thuần âm thì tu vi sẽ tăng lên rất nhanh. Ngược lại, người mang thể chất thuần âm dù tu vi có cao đến đâu, một khi trở thành lô đỉnh thì cũng sẽ không thể sống đến già.
Thu Nhã nghĩ, vị sư tôn này đã ở Độ Kiếp tầng hai rất lâu rồi mà không thể tăng lên tu vi. Cho nên, khi phát hiện nguyên chủ là thể thuần âm nên muốn bắt làm lô đỉnh. Tuy nhiên, nguyên chủ lại có tu vi quá thấp, dù có bắt làm lô đỉnh cũng sẽ không thể giúp được ông ta tăng lên tu vi. Cho nên ông ta mới giúp cô tu luyện, thậm chí không tiếc danh dự giúp cô giải trừ phong ấn. Chỉ cần tu vi của cô tăng đến Luyện Hư thôi thì cũng đủ rồi. Chỉ cần hút cạn tu vi của cô thì có thể Thăng Thiên luôn cũng không chừng.
Nghĩ như vậy Thu Nhã bỗng nhiên rùng mình. Theo bản năng ngồi bật dậy đẩy Khánh Tường ra muốn bỏ chạy, cô không muốn làm lô đỉnh đâu.