Quả nhiên, không bao lâu liền có thánh chỉ truyền công chúa An Nhã đến đại điện.
Thu Nhã được Thu Ly và Phúc An hầu hạ thay y phục trang điểm chỉnh tề một chút, lấy một chiếc khăn che mặt lại rồi đi đến đại điện.
Đại điện rất nguy nga rộng lớn nha, cũng không khác trong phim cổ trang cho lắm. Hoàng đế ngồi trên ngai vàng ở trên cao chính giữa điện rồng, hai bên có cung nữ thái giám hầu hạ. Bên dưới có quần thần đứng thành hai hàng, phân chia theo cấp bậc từ cao đến thấp. Ai chức vị cao thì sẽ đứng phía trước.
Thu Nhã khoan thai bước vào điện, theo lời Miêu Linh chỉ mà bắt đầu hành lễ. Đầu tiên là quỳ xuống nhẹ nhàng, sau đó hai bàn tay gát chéo lên nhau đặt úp xuống nền đất, rồi cúi đầu xuống, trán đụng vào mu bàn tay và hô.
- An Nhã tham kiến phụ hoàng.
Móa ơi! Nó mệt! Tại sao không cho cô xuyên thành Hoàng đế luôn cho rồi cho nó khỏe nè. Khỏi phải quỳ mọp, mệt chết mẹ!
Hoàng đế liền uy nghiêm lên tiếng.
- An Nhã miễn lễ!
- Tạ ơn phụ hoàng!
Thu Nhã khoan thai đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên Hoàng đế. Hoàng đế trông khoảng hơn 50 tuổi, nhìn phúc hậu nhưng cũng rất uy nghiêm, khiến người vừa thấy trong tâm không khỏi nảy sinh sự kính sợ. Mà nếu là người bình thường, khi nhìn thẳng vào Hoàng đế như vậy đảm bảo sẽ mang tội bất kính rồi nhưng Thu Nhã thì khác, cô là công chúa được Hoàng đế rất sủng ái nha, cho nên nhìn thẳng vào ông ấy cũng không sao cả.
Hoàng đế mỉm cười, hiền từ nói với Thu Nhã.
- An Nhã, trẫm triệu kiến con tới đây là để gặp mặt một người, đó chính là tân khoa trạng nguyên Vương Tường.
Lúc này Vương Tường mới bước ra, chắp tay thi lễ với Thu Nhã.
- Vương Tường tham kiến công chúa!
Chưa chờ Thu Nhã mở miệng thì Hoàng đế đã lên tiếng.
- Trạng Nguyên muốn xin trẫm ban hôn cho con và trạng nguyên, An Nhã, con thấy sao?
Có lẽ nếu là An Nhã thì sẽ trả lời là "xin nghe theo lời của phụ hoàng". Tuy nhiên, Thu Nhã thì lại khác, cô có nghi vấn của mình và muốn tìm hiểu cho ra lẽ, để nguyên chủ không phải khổ sở sau này.
Thu Nhã cúi đầu thưa.
- Hồi bẩm phụ hoàng, An Nhã xin nghe theo sự xếp đặt của phụ hoàng. Nhưng mà An Nhã có một thắc mắc muốn hỏi rõ Trạng nguyên đây được không ạ!
Hoàng đế gật đầu.
- Được!
Thu Nhã tạ ơn rồi quay sang nhìn vào Vương Tường, Vương Tường cũng tiếp nhận cái nhìn của Thu Nhã. Chắp tay nói.
- Công chúa có thắc mắc gì xin cứ hỏi ạ!
Thu Nhã bèn lên tiếng.
- Trạng nguyên đây là trang nam tử tuấn kiệt, An Nhã cũng đã nghe danh và cũng ngưỡng mộ từ lâu. Có điều, ắt hẳn Trạng nguyên cũng đã nghe đến danh tiếng của An Nhã. An Nhã không những xấu xí mà còn có số sát phu. Cho dù Trạng nguyên đây không xem trọng vẻ ngoài nhưng không lẽ ngài lại không sợ chết hay sao?
Các văn võ bá quan đều nhìn nhau, trong mắt đều tỏ ra sự kinh ngạc. Họ không nghĩ tới công chúa lại dám thừa nhận khuyết điểm của bản thân một cách trực tiếp như vậy. Ở đây không ai mà không biết danh công chúa An Nhã. Cho nên, ai chưa có vợ hay có con trai đến tuổi cưới vợ đều hận không thể tàng hình trước mặt công chúa An Nhã. Bởi vì sợ lỡ mà công chúa nhìn trúng thì xem như xong. Nhưng ngặt nỗi công chúa lại được Hoàng thượng hết mực thương yêu, cho nên, dù biết công chúa có số sát phu cũng không ai dám nói ra miệng, nếu để lọt vào tai hoàng thượng thì xem như cẩu đầu đao chờ lệnh. Cho họ mười lá gan cũng không dám nói trước mặt, chỉ có thể nói sau lưng.
Hôm nay, đột nhiên Vương Tường xin hoàng thượng gã công chúa An Nhã cho hắn, làm tất cả văn võ bá quan đều rất bất ngờ. Có người vui sướng, cũng có người tiếc hận, không lẽ hắn không biết công chúa An Nhã là người thế nào sao mà đi cầu hôn. Hoàng thượng cũng đâu thiếu công chúa xinh đẹp vì sao hắn nhất quyết phải là An Nhã chứ, rất muốn lên khuyên bảo nhưng sợ bị chém đầu nên thôi.
Mà khi triệu kiến công chúa An Nhã tới, họ nghĩ chắc chắn là công chúa sẽ đồng ý ngay lập tức rồi. Nhưng lại không ngờ, công chúa lại tự nói ra khuyết điểm của mình còn hỏi Vương Tường không lẽ không sợ chết hay sao nữa. Vị công chúa này xem ra có vẻ khác với lời đồn là muốn chồng đến muốn chết rồi.
Hoàng đế rất đỗi hài lòng về thái độ ứng xử của Thu Nhã. Ông cũng biết bên ngoài có những lời đồn không hay về con gái. Cho nên mới cố tình triệu kiến nàng đến đây để cho người ta biết nàng tuy xấu nhưng không phải dạng muốn chồng đến muốn chết, thấy nam nhân anh tuấn một chút là nhào lại. Hừ… con gái ông, dĩ nhiên ông hiểu. Nếu nàng là hạng người đó thì ngay khi Vương Tường cầu hôn ông đã ban một đạo thánh chỉ cho hai người kết duyên là xong rồi, hơi đâu triệu An Nhã đến hỏi chuyện cho mắc công.
Vương Tường nghe Thu Nhã nói vậy, trong mắt cũng xẹt qua tia kinh ngạc nhưng rất nhanh đã biến mất. Xem ra vị công chúa này không phải như lời đồn đại rồi. Nếu trả lời không khéo e rằng nhiệm vụ sẽ khó hoàn thành.
Vâng! Vương Tường không ai khác chính là Khánh Tường. Và đối tượng của anh ta lần này, chính là công chúa An Nhã. Sau khi nghe mọi điều về vị công chúa này, Khánh Tường nghĩ sẽ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ. Người cổ đại thì phụ nữ rất tôn sùng chồng, xem chồng là ông trời của họ. Anh ta chỉ cần đem nàng về làm vợ rồi ban chút ân sủng thì không phải là quá dễ để lấy hảo cảm khi ân ái rồi sao. Ai ngờ….
Có điều, Khánh Tường cũng rất nhanh đã nghĩ ra câu trả lời. Bèn đáp.
- Thưa công chúa. Sống chết đều là do số trời định sẵn. Đâu thể do có vài vị gặp chuyện không may thì lại đem mọi chuyện đổ trên đầu công chúa. Với lại công chúa và họ đã thành thân đâu mà nói là công chúa số sát phu.
Văn võ bá quan nhìn nhau, hình như là Vương Tường nói không sai nha. Rõ ràng công chúa và những người trước đó chưa thành thân mà.
Tuy nhiên, Thu Nhã lại nói.
- Ta không sát phu nhưng cũng gọi là sát hôn phu. Những người đó không phải đều có thánh chỉ ban hôn với ta sao? Chính là vị hôn phu còn gì.
Văn võ bá quan lại nhìn nhau, này lại càng dúng, công chúa không sát phu nhưng sát hôn phu nha.