Vệ Tây Lẫm V: Lớn lên soái liền bị khi dễ.
Còn có vài dân tình rất kích động, bình luận rất khó nghe, bị đạo diễn lọc ra, sẽ không cho vào.
Trần Quân cao giọng nói: "Xem ra các bạn trên mạng cũng không đồng tình với ý của Giang lão sư.
Chúng ta hãy cùng nghe Giang lão sư giải thích lý do một chút."
Giang Như Ý ngồi rất gần người xem, tinh tường nghe được không ít âm thanh phẫn nộ sau lưng nhưng bà vẫn không dao động chút nào, bình tĩnh như trước, cầm micro, chậm rãi nói: "Tôi nói về John trước.
John chọn bài hát chưa hợp lý, bài này có tiết tấu tương đối nghịch ngợm, cũng không hợp giọng cậu ta.
Phần biểu diễn của John không cho tôi cảm giác hài hòa mà có chút ......!Ngả ngớn."
Nói xong, nàng không dừng chút nào mà tiếp tục lưu loát dùng tiếng Anh chủ động phiên dịch lại lời mình vừa nói.
"As to John, he chose a wrong song......"
Giang Như Ý một chiêu ngăn lại khán giả, nhất thời toàn trường im lặng.
John không tỏ ý kiến cười cười, tựa hồ không ủng hộ cách nói của bà nhưng chỉ khom lưng cúi chào xong cũng không nói gì thêm, nhìn nhìn Vệ Tây Lẫm.
Giang Như Ý lại đưa mắt về Vệ Tây Lẫm, "Về phần Vệ Tây Lẫm, không thể không thừa nhận cậu biểu diễn vô cùng hoàn mỹ nhưng chính vì cậu dùng phân biệt cả giọng nam và nữ, ngược lại phá hủy ý cảnh trong bài hát này, làm người khác cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Thế nên tôi lựa chọn loại bỏ cậu."
Được thôi, người ta nói cũng có chút đạo lý.
Khán giả không biết nói gì.
Vệ Tây Lẫm bất đắc dĩ thầm lắc đầu, giơ micro lên, hài hước nói cảm ơn, "Cảm ơn Giang lão sư đã khẳng định."
Đầu tiên có tiếng cười thiện ý vang lên, ngay sau đó cả thính phòng vỗ tay nhiệt tình.
Lâm Đống không cho là đúng mà híp mắt, đợi lát nữa Vệ Tây Lẫm sẽ cười không nổi.
Đây mới là bắt đầu mà thôi.
Hắn thản nhiên nhìn ba vị giám khảo khác.
Nhạc Cương nói: "Hai phiếu của tôi để cho Lâm Đống và Vệ Tây Lẫm."
Lại có Vệ Tây Lẫm.
Khán giả: "......"
Vệ Trừng Trừng ủy khuất đến sắp khóc, nhỏ giọng nói với Vệ Vân Phong: "Đại ca, em cảm thấy nhị ca hát hay nhất! Vì cái gì mà bọn họ đều nói nhị ca hát không tốt?"
Vệ Vân Phong vội vàng ôm cô bé an ủi.
Mẹ Vệ và ba Vệ đều không lên tiếng, bọn họ cũng cảm thấy con trai mình hát hay nhất, chính là giám khảo lại không thấy như vậy.
Vương Phi Vũ, Diệp Quang Huy, Lý Văn Bách, Dương Vân Chí, Trịnh Nguy, Hương Tiểu Ngải tất cả đều tụ tập trên quảng trường văn hóa, nhìn thấy điều này, đều buồn bực đến khó chịu.
Bên cạnh có rất nhiều người nghị luận, đều cảm thấy Vệ Tây Lẫm hát rất được, bị giám khảo bỏ phiếu loại bỏ vô cùng ngạc nhiên.
Diệp Quang Huy nghe xong càng thêm bực mình, nói với mấy người bạn khác: "Mấy người nói, có khả năng có người mua chuộc giám khảo để nhắm vào Tây Lẫm hay không?"
Dương Vân Chí cũng cho rằng Vệ Tây Lẫm có biểu hiện cực xuất sắc nhưng lại lý trí phân tích: "Khả năng này rất thấp.
Ban tổ chức [Nhịp đập âm nhạc] đã bỏ rất nhiều công sức cho chương trình này.
Một khi tin giám khảo bị mua chuộc truyền ra sẽ bị thân bại danh liệt, bọn họ sẽ không mạo hiểm như vậy."
"Chẳng lẽ thật sự hát không tốt hử?" Hương Tiểu Ngải tiếc hận.
Vương Phi Vũ lắc đầu, trấn an: "Tiếp tục xem đi.
Cho dù Tây Lẫm thật sự bị đào thải thì thế nào cũng phải đưa ra lý do để người ta tin."
Màn ảnh di chuyển đến Nhạc Cương.
Nhạc Cương nói khách quan: "Biểu hiện trên sân khấu của ca sĩ không chỉ cần có bản thân ca khúc mà còn có tình cảm trong đó.
Lâm Đống hát không tệ nhưng về mặt tình cảm chưa xử lý ổn, quá phận lại lừa tình, có vẻ làm màu."
Đánh giá này quả nhiên không khách khí.
Vẻ tươi cười của Lâm Đống có chút cứng lại, nhưng Vệ Tây Lẫm đã có hai phiếu, làm hắn cảm thấy có chút an ủi.
Nhạc Cương lại nói: "Vệ Tây Lẫm hát giọng nam giọng nữ đều tốt nhưng hôm nay em không nên chọn nam nữ hát đối, hoặc trực tiếp chọn giọng nam, hoặc trực tiếp lấy giọng nữ.
Đã dùng giọng nam, lại thêm giọng nữ, điều này làm tôi cảm thấy rất không tự nhiên.
Về sau nếu có cơ hội, hy vọng có thể nghe em và một nữ ca sĩ cùng nhau hát bài này."
Vệ Tây Lẫm không hối hận khi chọn [Có chút động tâm].
Đầu tiên là bài hát này chính nó đã rất xuất sắc, thứ hai, hắn muốn mượn cơ hộ này thanh danh cho mình.
Cho dù hắn có [Dựa vào ngươi gần thêm một chút] và [Tình yêu là bạn và tôi] đều là dùng giọng nữ nhưng trên mạng vẫn có rất nhiều người cho là hắn làm giả.
Sân khấu [Nhịp đập âm nhạc] lớn hơn, tính quyền uy cũng cao hơn, tin tưởng từ nay về sau sẽ không có người nào nói giọng nữ của hắn là giả nữa.
Hắn vẫn chân thành như cũ cảm tạ Nhạc Cương, "Cảm ơn Nhạc lão sư đã góp ý."
Đến phiên Vương Tân bỏ phiếu và bình luận, hắn tung ra một câu trước, "Tôi cho rằng người có biểu hiện tốt nhất hôm nay là Vệ Tây Lẫm và Lâm Đống."
Các netizen lập tức ngửi thấy bát quái.
"Ha ha ha, quả nhiên ý của Vương Tân hoàn toàn trái với ý Nhạc Cương mà.
Tôi có thể nói lão sư Vương Tân đây là cố ý đối nghịch với lão sư Nhạc Cương không?"
"Lầu trên, ta không cảm thấy việc này bất ngờ chút nào."
Có dân tình không hiểu nhìn thấy, mờ mịt hỏi: "Sao lại thế này? Vì sao Vương Tân phải đối nghịch với Nhạc Cương?"
"Vợ Nhạc Cương là bạn gái cũ của Vương Tân.
Hiểu?"
"Đổ mồ hôi......!Đã hiểu."
"Đừng nói như vậy, hẳn là Vương Tân sẽ không lấy việc công trả thù riêng đi."
"......"
Đương nhiên Vương Tân không biết dân tình đang trêu chọc hắn, tiếp tục nói: "Người có biểu hiện tôi thấy không hài lòng nhất là Trương Tĩnh và Triệu Tịnh.
Trương Tĩnh nói chung có chút lo lắng quá nên nơi cần bùng nổ vẫn chưa bùng được; Triệu Tịnh thì lại có chút thiếu sót trong phần tình cảm, một ca sĩ, lúc biểu diễn mà không có tình cảm thì khác gì với hát karaoke đâu?"
Trương Tĩnh và Triệu Tịnh đều khiêm tốn tiếp nhận lời phê bình.
Dương Đức Hinh bỏ hai phiếu đào thải cho Vệ Tây Lẫm và Thang Cỏ.
Nàng đào thải Vệ Tây Lẫm cũng vì hắn hát cả hai âm nam nữ không hài hòa.
Người xem ưa thích Vệ Tây Lẫm đều trầm mặc.
Trần Quân tiếc nuối tuyên bố kết quả, "Vậy nên, thật đáng tiếc, Vệ Tây Lẫm là người bị đào thải.
Xin mời năm vị tuyển thủ còn lại về cạnh sân khấu nghỉ ngơi trong chốc lát."
Nguyễn Đường đến cạnh Vệ Tây Lẫm, phỏng vấn: "Tây Lẫm, có thể nói cho mọi người nghe xem hiện tại cậu có tâm tình thế nào chăng?"
Vệ Tây Lẫm vẫn luôn cười, thản nhiên nói: "Có chút mất mát nhưng không đến mức uể oải.
Nếm tư vị thất bại một lần cũng tốt, hy vọng sau này sẽ không thất bại nữa."
Khán giả không hề keo kiệt vỗ tay cổ vũ hắn, "Rào rào......"
Có thể thấy nhân khí Vệ Tây Lẫm cũng không thấp đi vì hai phiếu đào thải vừa rồi.
Trần Quân vỗ vỗ vai Vệ Tây Lẫm, mặt hướng về người xem, "Tây Lẫm nói rất hay.
Bởi vì đây là vòng PK đầu tiên nên chúng ta sẽ cho cậu ấy một cơ hội sống lại.
Làm sao để sống lại đây?"
Nguyễn Đường nói tiếp, "Đó chính là, Tây Lẫm lại biểu diễn một bài hát cho chúng ta.
Trong thính phòng này có tổng cộng 10032 chỗ ngồi, nếu Tây Lẫm biểu diễn xong nhận được năm phần sáu số phiếu ―― cũng có nghĩa là 8360 phiếu thông qua liền có thể sống lại!"
Trần Quân bổ sung: "Năm phần sáu, lấy số này là vì tổ tuyển thủ chúng ta có sáu vị."
"Thế nào, Tây Lẫm? Tự tin không?" Nguyễn Đường cười hỏi Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm gật đầu, "Đương nhiên.
Mong mọi người cho tôi một phút chuẩn bị."
"Được."
Một phút này tất nhiên không thể để trống, trong lúc Vệ Tây Lẫm đi xuống chuẩn bị thì Nguyễn Đường và Trần Quân quảng cáo một lần sau lại nói chuyện phiếm vài câu, Vệ Tây Lẫm liền xuất hiện trong bộ cánh mới hoàn toàn.
Sơ mi trắng phối hợp áo vest đen, đã có sức sống thanh xuân lại còn đủ trầm ổn.
Giọng nói thanh thuần của Tây Lẫm từ tốn vang lên: "Khúc ca [Đời người như một cuộc thi] này tặng cho mọi người, hy vọng mọi người thích.
Bài hát này nói cho chúng ta biết, thất bại cũng không đáng sợ."
Tiếng huýt sáo, tiếng vỗ tay và hoan hô lại vang lên từng đợt, đinh tai nhức óc.
"Khi nhìn thấy thế giới lớn đến mức bất ngờ,
Mới hiểu được chính mình nhỏ như hạt bụi,
Dọc theo gió trên đường lắc lư,
Giống đứa bé lạc đường bần thần trong đêm tối,
......
Đời người như một cuộc thi,
Có thành công cũng có thất bại,
Sống qua đêm tối giãy khỏi an bài của vận mệnh,
Ngày mai lại đến......"
(Edit: Bài hát bên trên ~)
Lòng người xem đều có chút ngứa, nếu có ngộ ra, trên mặt đều mang theo thần sắc động lòng, vỗ tay càng ngày càng nhiệt liệt.
Vệ Tây Lẫm bên hát bên tùy ý đi lại trên sân khấu, khi thì phất tay thăm hỏi khán giả.
Khán giả bị cảm xúc dào dạt của hắn lây nhiễm, cầm lòng không đậu phối hợp nhịp điệu múa may hai tay, nhìn vào vô cùng rung động.
Còn có người nhịn không được nhỏ giọng hát điệp khúc cùng hắn.
Mọi người không khỏi có một loại cảm giác như Vệ Tây Lẫm đang mở show của riêng mình.
Trên ghế giám khảo, Giang Như Ý và Dương Đức Hinh đều nghe rất tập trung; Nhạc Cương và Dương Đức Hinh còn dùng tay phải nhẹ nhàng không tiếng động gõ nhịp lên bàn.
"Đời người như một cuộc thi,
Cần vượt lên cũng cần nhẫn nại,
Khiêu chiến bản thân,
Tại đây, thời đại tốt đẹp nhất vinh quang và bạn cùng tồn tại!"
Biểu diễn xong, vỗ tay như sấm.
Fans nhạc kích động mà kêu tên Vệ Tây Lẫm, "Vệ Tây Lẫm! Vệ Tây Lẫm! Vệ Tây Lẫm......"
"Quả quá tuyệt vời, làm người nghe mênh mông cảm xúc, ý chí chiến đấu sôi sục!" Nguyễn Đường vừa vỗ tay vừa bước lên sân khấu, "Nhưng mà, tôi nói không tính, còn phải xem phiếu bầu của khán giả."
Trần Quân nói: "Các bạn khán giả tại hiện trường xin chú ý đến tay vịn bên phải ghế dựa.
Nếu muốn cho Vệ Tây Lẫm qua, xin ấn nút màu xanh! 30 mươi giây bỏ phiếu, xin chú ý màn hình lớn."
Trên màn hình lớn xuất hiện một ống thủy tinh, chất lỏng xanh lá bên trong không ngừng dâng cao, bên cạnh còn một số 8360 không thay đổi và một số không ngừng nhảy nhót.
3333......4536......5012......6344......7899......8039......9988!
Vệ Tây Lẫm rất hài lòng với kết quả này, nâng môi cười.
MC còn chưa tuyên bố kết quả người xem đã không nhịn được đồng thanh niệm: "Qua rồi, qua rồi, qua rồi......"
Nguyễn Đường cười nói: "Vệ Tây Lẫm đạt được tổng cộng 9988 phiếu, đã vượt mức 8360 phiếu! Xin chúc mừng Vệ Tây Lẫm sống lại!"
Vệ Trừng Trừng kích động nhảy cẫng lên, "Nhị ca giỏi quá!"
Trên đài, Trần Quân cũng nói: "Tây Lẫm hát rất xuất sắc, đây là một ca khúc rất có sức cuốn hút, vừa rồi tôi còn thấy có người trộm lau nước mắt.
Không cần thương tâm, tin tưởng quang vinh sẽ tồn tại cùng cậu."
"Xin mời Tây Lẫm xuống dưới nghỉ ngơi trong chốc lát, kế tiếp là hai phút quảng cáo, sau đó chúng ta sẽ tiến vào vòng hai." Nguyễn Đường nhẹ nhàng nói.
Vệ Tây Lẫm tranh thủ cơ hội chạy xuống chỗ người nhà, ánh mắt lướt qua Cố Duyên Tranh.
Không biết Cố Duyên Tranh đã mang kính râm lên từ lúc nào, trước tiên vặn nước khoáng ra đưa hắn, chủ động giải thích: "Trên đường có chút kẹt xe nên tới trễ."
Nếu là những người khác mở đồ uống đưa Vệ Tây Lẫm, khẳng định Vệ Tây Lẫm sẽ không uống, Cố Duyên Tranh thì lại không phải những người khác.
Vệ Tây Lẫm uống hai ngụm trơn họng, cảm thấy nước khoáng hôm nay thật ngọt.
Hắn nhìn nhìn nhãn hiệu trên chai, vẫn là nước khoáng Ngọc Tuyền thường uống, nhưng sao lại thấy ngọt chứ?
Cố Duyên Tranh bị hắn vô cớ nhìn qua, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Vệ Tây Lẫm lắc lắc đầu, lại uống hai ngụm, bên tai nóng lên.
Vệ Trừng Trừng không chú ý tới ái muội giữa nhị ca và Cố Duyên Tranh, chúi vào ngực nhị ca làm nũng, "Nhị ca, anh viết lời thật hay, anh có thể viết cho em một bài nào dễ nghe luôn được không? Em cũng muốn đăng lên EE âm nhạc."
Tuổi Vệ Trừng Trừng còn nhỏ, giọng thanh thúy ngọt ngào, Vệ Tây Lẫm sảng khoái đồng ý, "Có thể.
Chờ anh rảnh sẽ viết ngay một bài cho em."
Vệ Trừng Trừng cực kỳ vui vẻ, Bụp một phát hôn lên mặt hắn, "Nhị ca thật tốt quá! Cảm ơn nhị ca!"
Mẹ Vệ, ba Vệ và Vệ Vân Phong đều yêu chiều nhìn cô bé.
Cố Duyên Tranh nhìn chằm chằm nơi Vệ Tây Lẫm bị hôn, trong lòng không quá thoải mái, nhìn nhìn màn hình lớn đang đếm ngược nhắc nhở, lấy tờ khăn giấy đưa cho hắn, thúc giục: "Sắp hết thời gian rồi."
"Ừ." Vệ Tây Lẫm thuận tay đưa nước khoáng cho y, nhanh chân rời đi.
Người xem phía sau Vệ gia khe khẽ nói nhỏ.
"Bọn họ là người nhà Vệ Tây Lẫm đi?"
"Thật hâm mộ em gái của nam thần a, nói muốn có bài hát nam thần liền viết bài hát cho cô bé."
"Bài nam thần viết ra tất không tầm thường, làm em gái nam thần quá hạnh phúc!"
"......"
Vệ Trừng Trừng nghe thấy cực kỳ đắc ý, trên mặt ba người ba Vệ cũng cứ cười tủm tỉm.
..........
Nguồn: Pinterestimgwebtruyen.