☆ Quyển ba: Tam tinh ở nhà
Vệ Tây Lẫm V: Sáng nào cũng bị mình soái tỉnh.
Vệ Tây Lẫm ngắt điện thoại xong, Cố Duyên Tranh hôn môi hắn: "Chúc mừng, bảo bối."
"Ừm." Vệ Tây Lẫm cười bí hiểm, đánh giá: "Qua Xuân Vãn có lẽ em lại có thể leo lên vài tên trước tuyến ba trên bảng xếp hạng nghệ sĩ."
Cố Duyên Tranh gật gật đầu, có vẻ thiếu chút hào hứng.
"Làm sao vậy?"
Cố Duyên Tranh bình tĩnh đạm mạc nói: "Không có gì, vậy sẽ không thể ăn cơm tất niên với nhau rồi."
Vệ Tây Lẫm bừng tỉnh: "Em quên nói với anh, bữa cơm đoàn viên chỗ chúng em không ăn vào đêm trừ tịch, mà là ăn sáng.
Ăn càng sớm thì năm sau vận may sẽ càng nhiều."
Nét mặt Cố Duyên Tranh lập tức hòa hoãn, gắp đồ ăn cho hắn: "Đã sớm đói bụng rồi đi? Mau ăn."
Vệ Tây Lẫm nhịn cười mổ mặt y một cái, cầm đũa lên: "Ăn nhanh thôi!"
"......"
Danh sách tiết mục Xuân Vãn vẫn còn đang được bảo mật, thế nhưng danh sách khách mời thì được công bố rất nhanh.
Tên Vệ Tây Lẫm cũng xuất hiện trên danh sách khiến hắn nhận được rất nhiều sự chú ý, đặc biệt là fans Vệ Tây Lẫm, còn chưa tới trừ tịch đã bắt đầu cổ vũ trợ uy cho hắn.
Còn có người tìm trăm phương nghìn kế cố nghe ngóng xem Vệ Tây Lẫm sẽ biểu diễn tiết mục gì ở Xuân Vãn, có ý đoán ca hát, có ý đoán biểu diễn võ thuật, có ý lại đoán là diễn tiểu phẩm......
Vệ Tây Lẫm đều chỉ dùng mỉm cười đáp lại, công tác bảo mật được thực hiện rất tốt, hắn lại ngầm giao cho Mập Mạp làm một nhiệm vụ bí mật, nhờ anh chạy một chuyến đến trung tâm võ thuật.
Lại quay một vòng đã đến lúc thi cuối kỳ.
Kỳ thi cuối kỳ của đại học phức tạp hơn cấp 3 rất nhiều, do chương trình học nhiều nên sẽ phải thi mấy ngày liên tục.
Kỳ thi vừa kết thức, Vệ Tây Lẫm bắt đầu chạy đến đài truyền hình quốc gia hằng ngày, tập vũ đạo.
Trước tết Âm lịch, đài truyền hình là nơi náo nhiệt nhất, mỗi ngày đều có minh tinh ra ra vào vào, cảnh tượng vội vàng, còn thường nghe thấy tiếng nhóm đạo diễn gào thét.
Đây là thứ gọi là một phút trên đài dưới đài mười năm công.
Xuân Vãn là chương trình phát sóng trực tiếp, áp lực của đạo diễn, tổ nhân viên hậu cần và diễn viên tham gia đều rất lớn, bởi chỉ cần một phút sơ sót liền có thể dẫn tới những lời đồn đại, có thể thấy sự trả giá của những người này đều to lớn hơn những gì dân chúng ngồi xem trước TV nghĩ rất nhiều.
Các phóng viên chẳng ngại lạnh ngày nào cũng ngồi canh trước cửa đài truyền hình, hy vọng có thể bắt được tư liệu trực tiếp.
Chỉ cần thấy minh tinh Vệ Tây Lẫm liền đi xin chữ ký, bị người đài truyền hình gọi là ký tên cuồng.
Vệ Tây Lẫm cũng không sợ bọn họ cười, xoay người nhờ người đưa chữ ký xin được đến thư viện.
Nơi đó có một gian phòng chỉ dùng để trưng bày, bày poster của hắn, chữ ký và những món quà fans đưa, những chữ ký của những minh tinh này cũng được bày tại đó, lại có thể hấp dẫn không ít người đến tham quan.
25 tháng Chạp, Vệ Tây Lẫm dẫn Cố Duyên Tranh về quê.
Radio phát nhạc Vệ Tây Lẫm hát, Cố Duyên Tranh lái xe, Vệ Tây Lẫm ngồi trên ghế phụ cạnh y.
Phía sau xe bảo mẫu chất đầy quà tết.
Ra khỏi thành, trên đường dần thưa bớt xe, nhưng vẫn nhiều hơn bình thường, thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng nhạc mừng năm mới vui vẻ vang ra từ một chiếc xe nào đó.
Đi được nửa đường, tuyết bắt đầu rơi xuống, bông tuyết bay lả tả, bay loạn trong không trung theo những cơn gió lạnh thổi qua.
Đường xi măng còn tạm, cỏ khô bên đường thì chẳng mấy chốc đã nhuộm một tầng trắng muốt.
Cố Duyên Tranh giẫm chân ga, chờ tuyết lớn hơn sẽ không dễ chạy.
Hai người nói chuyện với nhau, thời gian trôi rất nhanh, không lâu sau đã tới con đường Vệ Tây Lẫm cho người tu sửa.
Vốn dĩ con đường này không có tên, khi nhắc tới nó các thôn dân đều quen miệng gọi là Đường đại minh tinh tu sửa, dần dà đã gọi thành đường Minh Tinh.
Khỏi nói, tên này quả không sai.
Ô tô vào thôn, trực tiếp dừng trước cửa viện.
Khi xây nhà ba Vệ đã suy xét đến vấn đề đậu xe thế nên trong viện liền có gara với hai vị trí đỗ xe.
Ban đầu ba Vệ vốn nghĩ đây là chuẩn bị cho hai thằng con, hiện tại Vệ Vân Phong không mua xe, vừa lúc để đỗ xe bảo mẫu với xe hàng của ba Vệ.
Ba Vệ, mẹ Vệ, Vệ Vân Phong và Vệ Trừng Trừng đều ở nhà, nghe được động tĩnh đều ra đón.
"Ba, mẹ!" Vệ Tây Lẫm nhảy xuống xe gọi người.
Mẹ Vệ vỗ vỗ vai con trai, phát hiện không ốm, gật gật đầu: "Cuối cùng cũng trở lại."
"Bác trai, bác gái, quấy rầy rồi." Cố Duyên Tranh chào theo: "Vân Phong, Trừng Trừng, đã lâu không gặp."
"Rồi, rồi, hoan nghênh cháu đến nhà bác ăn tết." Mẹ Vệ nhiệt tình kéo tay Cố Duyên Tranh.
Về việc Cố Duyên Tranh muốn qua nhà mình ăn tết, Vệ Tây Lẫm giải thích là cha mẹ Cố Duyên Tranh ăn tết cùng chị y.
Ba Vệ và mẹ Vệ cũng không nghĩ nhiều.
Ba Vệ và Vệ Vân Phong hỗ trợ dọn mâm, Vệ Trừng Trừng hiểu chuyện chạy vào nhà rót hai ly trà nóng.
"Sao lại mua nhiều thế này? Trong nhà cũng không thiếu cái gì." Mẹ Vệ trách Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm hất cằm về phía Cố Duyên Tranh: "Đừng nói con, đều là ảnh mua."
Mẹ Vệ quay sang oán trách Cố Duyên Tranh: "Duyên Tranh, cháu đến nhà tụi bác ăn tết tụi bác rất vui, sao lại còn bày vẽ như vậy làm gì."
Cố Duyên Tranh cười nói: "Đều là vật dùng được mà bác, không tốn bao nhiêu tiền."
Đồ cũng đã mua, mẹ Vệ cũng không thể nói nhiều, đón người vào nhà: "Mau vào ngồi, bên ngoài lạnh."
Trong phòng có lắp máy sưởi, vô cùng ấm áp.
Mẹ Vệ đưa trà nóng cho Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh, quan tâm hỏi: "Cứ tới mùa tết là đường đông xe nhiều, không sao gì chứ?"
"Không sao ạ, rất thuận lợi." Vệ Tây Lẫm thổi trà nóng, nhớ tới một chuyện: "Ba, mẹ, trà con đưa cho hai người đều là trà tốt hiếm thấy đấy, hai người đừng hào phóng tặng người khác nha."
"Biết." Ba Vệ uống trà kia hai lần đã nhận ra kia là trà tốt, không tặng người, cũng không nỡ đem ra đãi khách.
Mẹ Vệ nói: "Phòng Tây Lẫm với Vân Phong trên lầu có máy sưởi.
Duyên Tranh, nếu cháu không ngại có thể chen với Tây Lẫm, còn rất ấm áp.
Giường nó rất lớn, hai đứa chen mỗi người một chăn cũng sẽ không thấy chật."
Cố Duyên Tranh lập tức gật đầu: "Không ngại đâu ạ, cháu ở cùng Tây Lẫm."
Vệ Tây Lẫm nghiêng đầu liếc y một cái, phỏng chừng trong lòng người này đang đắc ý ha.
"Được, vậy hai đứa nghỉ ngơi trước đi.
Ba mẹ còn có việc." Mẹ Vệ và ba Vệ lại bận rộn xuống bếp.
Ăn tết ở nông thôn cơ bản đều dùng món nhà làm, như lạp xưởng, bánh trôi, hạt dưa đều sẽ không mua đồ có sẵn ngoài thị trường, thế nên vừa đến ải cuối năm sẽ liền vô cùng bận rộn, lúc này nơi nơi trong thôn sẽ tỏa đủ loại mùi hương.
Vệ Tây Lẫm thấp giọng hỏi Vệ Vân Phong: "Chuyện kia anh đã xử lý tốt đi?"
Vệ Vân Phong đặt hộp hạt dưa ngũ vị, đậu phộng rang, kẹo dẻo lên bàn trà cạnh Cố Duyên Tranh, than nhẹ một tiếng: "Xử lý ổn rồi.
Cô ta lại nhanh chóng qua lại với một người bạn trai khác, có vẻ muốn vào giới giải trí, còn cảnh cáo anh không cần xen vào việc người khác." Vệ Vân Phong lắc đầu, trên mặt mang theo tiếc hận không nguôi.
Vệ Tây Lẫm dùng sức vỗ vỗ vai anh: "Này không trách anh, đường là do cô ta chọn."
Vệ Vân Phong nhẹ nhàng cười cười: "Anh hiểu."
"Đại ca, nhị ca, mấy anh đang nói gì vậy?" Vệ Trừng Trừng ló đầu ra từ sau lưng Cố Duyên Tranh, le lưỡi tinh nghịch, cười khanh khách, hiển nhiên đã nghe được cuộc trò chuyện của hai anh lớn.
"Con nhỏ này, không liên quan tới em, không được nói lung tung với ba mẹ đó! Xem TV của em đi." Vệ Vân Phong gõ ót cô nhóc.
"Mẹ, đại ca khi dễ con!"
Vệ Trừng Trừng kêu to cáo trạng, chọc Vệ Vân Phong tức điên, đuổi theo chọc lét cô nhóc.
Vệ Tây Lẫm mặc hai người bọn họ nháo, dẫn Cố Duyên Tranh đến phòng mình trên lầu, chỉ thấy chiếc giường king-size lớn gấp hai bình thường cực kỳ phô trương mà ngày trước cố ý mua vì thoải mái, khăn trải giường làm bằng nhung với màu rượu đỏ san hô, hai tấm chăn bông dày được gấp gọn đặt bên trên, bên cạnh còn có một cặp gối đầu căng phồng mới tinh màu cam.
Hết thảy nhìn qua đều mềm mại lại ấm áp, Vệ Tây Lẫm chỉ muốn lập tức nhào lên ngủ một giấc.
Cố Duyên Tranh lấy quần áo hai người ra khỏi va ly xếp gọn lại vào tủ quần áo.
Vệ Tây Lẫm mở tủ giày ra, lấy ra một đôi dép bông mới tinh: "Cởi giày, thay cái này, cái này ấm áp.
Đây là mẹ em làm cho em đó, anh thử xem có vừa không." Dép bông này nhìn bề ngoài không đẹp lắm, nhưng đủ dùng, đủ ấm áp hơn so với bất cứ đôi dép bông nào trên thị trường.
Cố Duyên Tranh cởi giày da trên chân thay dép bông, gật gật đầu: "Vừa vặn, rất thoải mái.
Em thì sao?"
"Em đã đoán anh có thể mang vừa mà, lúc trước mẹ em cố ý làm lớn." Vệ Tây Lẫm lấy một đôi dép bông khác ra: "Em còn một đôi."
Hai đôi dép bông đều màu nâu đặt song song nhau, Cố Duyên Tranh cong môi lên.
Vệ Tây Lẫm nhìn ra tâm tư của y, cố ý không hiểu phong tình nói: "Nghĩ nhiều rồi? Lúc làm giày cho nam nhân trong nhà, mẹ không dùng đen thì cũng chỉ sẽ dùng nâu thôi."
Cố Duyên Tranh bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ nhàng xoa bóp chóp mũi hắn.
Vệ Tây Lẫm lại dẫn y đi xuống rửa mặt.
Dùng nước ấm rửa sạch tay và mặt, người càng ấm áp.
"Nhị ca," Vệ Trừng Trừng tiến đến cạnh Vệ Tây Lẫm: "Anh dẫn em đến trường quay trực tiếp Xuân Vãn được không?"
"Muốn đi?" Vệ Tây Lẫm cố ý chọc cô nhỏ.
Hắn là minh tinh tham diễn, vốn đã có thể dẫn người nhà theo.
"Muốn." Vệ Trừng Trừng gật đầu, vô cùng mong chờ: "Trước kia chưa được đi, cho nên muốn đi."
Vệ Tây Lẫm vỗ vỗ đầu cô: "Được rồi, đến lúc đó dẫn em đi."
"Nhị ca quá tuyệt vời!" Vệ Trừng Trừng vô cùng cao hứng.
Vệ Tây Lẫm hỏi Cố Duyên Tranh: "Trong thôn có xưởng xay đậu hủ, muốn đi xem thử cho biết không?"
"Đi xem." Cố Duyên Tranh không hứng thú với xưởng đậu hủ, trái lại y cảm thấy hứng thú với việc hai người cùng nhau đi đây đó hơn.
Vệ Tây Lẫm liền dẫn y ra cửa.
Bên ngoài tuyết vẫn rơi, Cố Duyên Tranh đội mũ len cho Vệ Tây Lẫm, nhìn thấy trên sô pha có túi giữ ấm tay, cũng đưa cho hắn.
"Em mặc nhiều, không lạnh." Vệ Tây Lẫm nói.
Vệ Trừng Trừng tò mò nhìn hai người, cảm thấy không khí giữa hai người có chút quái quái.
Cố Duyên Tranh nâng cằm ý bảo Vệ Tây Lẫm nghe lời, Vệ Tây Lẫm đành phải ôm túi giữ ấm, thuận tiện vào phòng bếp lấy cái chén lớn, bước hai bước lại trở về bắt một nắm kẹo bỏ vào túi Cố Duyên Tranh.
Xưởng đậu hủ nằm giữa thôn, còn chưa đến gần đã nghe được tiếng máy móc vận hành, còn có tiếng thôn dân lớn tiếng nói chuyện phiếm, hương đậu hủ theo gió phiêu phiêu tới.
Người trong viện thấy Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh vào cửa, đều nhiệt tình chào hỏi.
"Tây Lẫm đã trở lại à? Về hồi nào đấy? Đây là bạn cháu à?"
"Vừa về hôm nay ạ.
Nơi này cũng thật náo nhiệt." Vệ Tây Lẫm chào hỏi từng người, gọi cô chú dì.
Cố Duyên Tranh đi theo gật đầu chào, nhìn thấy trong viện có mấy đứa nhỏ, lấy kẹo trong túi ra đưa chúng nó.
..........
Edit: Có ai thi học kỳ chưa? Hôm nay tui thi nè TvT
Cre on pic.imgwebtruyen.