Vệ Tây Lẫm V: Anh biết không? Em hận anh.
Anh cướp trái tim em, đoạt tình yêu của em, lừa gạt cảm xúc nơi em, cũng chiếm lấy tuổi già của em, đáng hận nhất chính là, lãng phí một đồng tiền điện thoại của em!
-------
Cố Duyên Tranh ôm eo hắn ép lên ghế sofa, một tay nắm cằm hắn, đôi mắt thâm thúy bao hàm cường thế, nghiêm túc hỏi: "Phong phạm tổng tài bá đạo là thế này phải không?"
Vệ Tây Lẫm trợn mắt há hốc mồm.
Vẻ ngây ngốc ấy làm Cố Duyên Tranh bật cười, hôn nhẹ lên đôi môi, kéo người nào đó ngồi xuống, "Nhanh viết đi."
"Ok, ok, bây giờ em viết." Vệ Tây Lẫm nhận thua, bùm bùm gõ chữ.
Bên ngoài biệt thự truyền đến âm thanh động cơ, Mập Mạp xách vali và một chiếc túi nilong nhỏ đến.
"Tây Lẫm, đồ cậu nhờ tôi mua được rồi."
"Mua cái gì?" Cố Duyên Tranh hỏi.
Vệ Tây Lẫm cười không đáp, mở vali xách tay ra, bên trong từng xấp từng xấp 100 đồng Hoa Hạ tệ mới tinh và một chiếc máy đếm tiền mini.
Hắn lại dốc ngược túi nilong, mười mấy bao lì xi rơi trên bàn trà.
Hắn cầm một tập bao nhét vào tay Cố Duyên Tranh, ý cười xấu xa ẩn sự phục thù, "Tối mai chúng em mở tiệc mừng thành công kiêm họp lớp, anh giúp em bỏ tiền vào lì xì nhé."
Mập Mạp trông bộ dạng cầm bao lì xì ngốc nghếch của Cố Duyên Tranh, lén lút cười trộm, "Tôi còn có việc, đi trước đây."
Vệ Tây Lẫm phất tay có lệ, lấy tờ giấy dưới bàn, cười mỉm: "Người nào bao tiền em đều liệt kê cả đây, anh cứ dựa theo danh sách này mà làm."
Cố Duyên Tranh không ư hử một tiếng bỏ phong bao, có máy đếm tiền không nhọc công y ngồi đếm từng tờ.
Cầm một tệp tiền giấy đặt vào máy, nhiều thì bỏ bớt, thiếu thì thêm cho đủ, viết tên người nhận lên mặt sau hồng bao, không mất quá nhiều công sức.
Y nhìn danh sách, trong sáu thầy cô giáo, chủ nhiệm lớp là hai vạn, còn lại một vạn, vì dùng tiền giấy quá dày nên trực tiếp bỏ chi phiếu vào là được.
Bốn mươi hai bạn học, ngoại trừ sáu người Diệp Quang Huy, Vương Phi Vũ, Hương Tiểu Ngải, Dương Vân Chí, Trịnh Nguy và Lý Văn Bách là 5000 đồng*, những người khác 2000.
Tổng cộng hết gần 20 vạn.
(*Đồng này là đồng nhân dân tệ, 1 đồng = 3.248 VND)
Cố Duyên Tranh làm việc hiệu suất cực cao, chuẩn bị xong xuôi, ôm eo người yêu, "Tôi cũng tham gia diễn xuất, lì xì của tôi đâu?"
Vệ Tây Lẫm nhếch môi cười, rút trong túi một hồng bao tinh xảo hơn người thường đặt vào tay y, "Ngoan."
Cố Duyên Tranh buông eo hắn, xem xét tờ giấy mới lấy ra từ phong bao này, trên đó chỉ có bốn chữ rồng bay phương múa ---- Bảo vật vô giá.
Lòng y bay lên tận chín tầng mây, cận thận nhét tờ giấy trở lại, cất chúng thật kỹ, giả bộ tha thứ nói với Vệ Tây Lẫm: "Hôm nay không ép em viết chương mới nữa.
Chúng ta nghỉ ngơi sớm chút."
Hông Vệ Tây Lẫm vẫn còn đau nhức, nghiêm mặt đáp: "Em còn phải viết tiếp.
Không phải anh nói viết bản thảo nhiều là thói quen tốt ư?"
"Tôi nói đêm xuân khổ đoản." Cố Duyên Tranh thẳng thừng vác người lên tầng.
Hôm sau là thứ bảy, Cố Duyên Tranh ăn sáng cùng Vệ Tây Lẫm, rồi về nhà.
Ba Cố Cố Tu Nguyên và mẹ Cố Trương Uyển Quân đều ở nhà, Cố Tu Nguyên đang xem báo còn Trương Uyển Quân dịu dàng giúp Điền Tâm Tâm làm bài tập.
Thấy con trai trở về, hai vợ chồng không hẹn cùng nhướng mày.
"Ồ, còn biết về cơ à?" Mẹ Cố khoanh tay trêu ghẹo, dò xét con trai từ đầu đến chân, cho dù sắc mặt y bình đạm cũng không giấu được vẻ hạnh phúc và thoải mái, vô cùng lạ lùng hiếm hoi.
Bà biết đứa con này đã có người thương nhưng tính tình lãnh đạm nhiều năm như vậy, đột nhiên để ý một người, không thể không khiến bà kinh ngạc.
Tướng mạo Cố Duyên Tranh có bảy tám phần giống Cố Tu Nguyên, lưng eo thẳng tắp, tư thế ngồi và nét mặt không đổi tạo cảm giác không giận mà uy.
Ông bình thản lướt mắt qua, tưởng chừng không hề hiếu kỳ đối đứa con lâu ngày không gặp, nhưng tâm tình thật sự đã bại lộ qua ánh mắt bất động sau trang báo.
Thoáng thấy vành tai con trai hồng hồng, không khỏi hừ thầm, xem mày có thể giả bộ bao lâu.
(Quân: Papa anh Tranh tsun vậy )))
"Cậu." Điền Tâm Tâm lễ phép chào hỏi rồi lại chuyên tâm vào vở bài tập, nghiêm túc giải bài.
"Ba, mẹ." Cố Duyên Tranh dường như nghe không hiểu ý trêu ghẹo của mẹ mình, mở hộp trà, lấy một túi cho bác Phúc, "Pha giúp tôi tách trà."
Bác Phúc gật đầu.
Cố Duyên Tranh ngồi cạnh ba, bật TV.
Trương Uyển Quân nhịn không được nói: "A Tranh, mau dẫn người yêu con về ra mắt đi.
Tuổi con cũng không còn nhỏ, kết hôn là vừa." Tuy là nữ cường nhân trên thương trường nhưng bà cũng là người sở hữu trái tim mềm yếu, chứng kiến bạn bè bồng cháu trai hai ba tuổi mềm mềm đáng yêu, lòng bà cũng râm ran vô cùng.
Vài năm nữa, khi mình về hưu có thể ở nhà trông cháu trai rồi.
Cố Tu Nguyên uy nghiêm Ừ một tiếng tỏ vẻ đồng tình.
Cố Duyên Tranh không đáp, vừa vặn bác Phúc bưng trà lên.
Y tự mình mời ba mẹ.
Cố Tu Nguyên là một người sành trà, địa vị lại cao quý nên không có loại trà nào ông chưa từng nếm, nhưng đây là lần đầu tiên được thưởng thức một mùi thơm tuyệt vời như này.
Hương thơm lan tỏa thúc giục ông vội vã nhấp thử một ngụm.
Một hương vị tươi mát nồng nàn chảy xuống yết hầu, thanh khiết ngon miệng, chấn động tinh thần kíƈɦ ŧɦíƈɦ não bộ tỉnh táo, vô thức gật đầu, "Trà ngon!"
Trương Uyển Quân cũng ngửi thấy hương thơm ấy song không vội vã như ông, trước thoáng ngửi hương trà rồi mới nhấp một chút, hai mắt sáng ngời, "Quả thực là trà ngon.
Em sống nửa đời người rồi chưa từng nếm vị ngon như vậy.
Con trai, trà này từ đâu mà có?"
Cố Duyên Tranh bình thản, ngữ khí có phần kiêu ngạo, "Vợ con biếu hai người.
Đây là tử trà thượng hạng, thường xuyên sử dụng không chỉ nâng cao tinh thần còn có tác dụng dưỡng nhan, làm giảm quá trình lão hóa."
Trương Uyển Quân không tin cho lắm.
Trên thị trường có rất nhiều loại trà quảng cáo gì mà giảm lão hóa nhưng hiệu quả chẳng đáng là bao, đơn thuần là nói cho hay rồi thôi.
Song bản thân bà và chồng đều là người yêu trà, hương vị tử trà quả thực rất tuyệt, số lượng cũng không nhiều, giữ lại uống một mình cũng được.
Bà một lần nữa quay lại chủ đề, "Nhìn con bây giờ xem ra rất thích người kia, định khi nào ra mắt cha mẹ?"
Cố Duyên Tranh nói: "Em ấy còn công chuyện ở văn phòng của mình, tuy chỉ mới thành lập nhưng rất có tiền đồ.
Chúng con chưa công khai quan hệ vì em ấy không muốn bị cho là bám lấy gia đình ta.
Một thời gian sau hẵng nói."
"Là một nữ thương nhân*?" Cố Tu Nguyên đánh giá nữ thương nhân tương đối cao bởi chẳng phải bà xã nhà mình cũng vậy sao? Nhưng ngày còn trẻ họ cũng thường xuyên tranh cãi vì đối phương quá bận rộn, may mắn tình cảm song phương kiên định nên hôn nhân mới bền bỉ đến giờ.
Con trai quản lý hai công ty, công việc bề bộn nên ông không hy vọng con dâu cũng là người làm ăn.
Tuy vậy, nếu con trai không thể không có người đó thì ông cũng tôn trọng ý kiến nó.
(*Nguyên gốc nữ cường nhân, mình dịch thoáng một chút cho hợp văn cảnh)
Trương Uyển Quân cảm thấy con dâu hiền thảo tốt hơn người quá mạnh mẽ.
Nhiều lần chứng kiến sắc mặt con trai mình gần như chẳng thay đổi trước bất kỳ giai nhân mĩ lệ nào, bà cũng không tưởng tượng nổi hình ảnh con trai đứng chung với giai nhân xinh đẹp.
Nữ cường nhân cũng tốt, chí ít cả hai có thể đồng cảm với sự nghiệp đối phương, bằng không đừng nên lựa chọn đến với nhau.
Nghĩ đến Vệ Tây Lẫm, giọng điệu Cố Duyên Tranh dịu đi, "Là cường nhân."
Trương Uyển Quân thấy dáng vẻ ấy, hơi thất thần.
Con mình trưởng thành sớm, từ nhỏ đã biết chăm lo cho mẹ.
Sau này nó kết hôn quên mẹ già, chỉ sợ bà phải mất một khoảng thời gian dài thích ứng đây.
Vì sầu lo mà bà không chú ý con trai bỏ qua chữ nữ.
"Con người con bé thế nào?"
Cố Duyên Tranh đáp: "Rất tốt, phi thường tốt, tính cách rất tốt.
Tự lập, tự cường, tự tin, ân cần, sáng sủa, biết quan tâm gia đình, bí ẩn đôi khi cũng rất tinh nghịch.
Em ấy cũng thích vận động, đi du lịch, không thích xuống bếp nhưng một vài món sở trường thì làm khá ngon, Còn có, em---"
"Dừng." Trương Uyển Quân xoa thái dương, buồn bực nhìn chòng chọc đứa con.
Cố Tu Nguyên cùng một vẻ bất đắc dĩ, bộ dáng si mê kia thật sự con ông? Cái bộ dáng chỉ muốn dát toàn bộ những lời hay ý đẹp mình biết lên người ta kia?
Trương Uyển Quân cảm thấy mình vẫn nên đổi chủ đề thì hơn, "Hôm nay có ăn trưa ở nhà không?"
Cố Duyên Tranh tuy cách hai ba ngày lại về thăm nhưng lâu rồi không ăn bữa cơm nào với cha mẹ, gật đầu, "Ba mẹ, hôm nay hai người không đi đâu sao? Nếu đã vậy, con chuẩn bị cơm trưa cho nhà ta."
Cố Tu Nguyên và Trương Uyển Quân vô cùng vui vẻ, tuổi càng cao càng mong được sum vầy cùng con cháu.
"Không đi đâu." Trương Uyển Quân nhẹ nhàng cười, "Vậy bữa trưa nay để con lo liệu."
Năm giờ rưỡi, Vệ Tây Lẫm xách vali rượu ra ngoài.
Cố Duyên Tranh lo toan, thay hắn đặt trước địa điểm họp lớp, là nhà hàng Tư Phúc của tập đoàn thực phẩm Ngô thị.
Nhà hàng Tư Phúc nổi tiếng vì thái độ tôn trọng riêng tư khách hàng, rất nhiều người nổi danh trong xã hội, minh tinh đều ưa thích đến nơi này.
Trên xe, Cố Duyên Tranh gọi điện thoại tới.
"Bắt đầu đi?"
"Vâng." Vệ Tây Lẫm hỏi, "Anh vẫn còn ở nhà cha mẹ?"
Cố Duyên Tranh trả lời: "Ừ.
Về em cũng không có nhà, tôi ở nhà bồi hai người.
Họ rất thích trà em tặng."
Vệ Tây Lẫm nhẹ nhõm, "Thích là tốt rồi."
"Đừng suy nghĩ nhiều.
Bảo bối, tất cả đều có tôi." Thanh âm Cố Duyên Tranh trong di động lộ ra sự ôn nhu, "Khó có dịp hội họp với bạn bè em hãy vui hết mình, song không được uống quá nhiều rượu, cũng không được về quá muộn.
Chín giờ tôi qua đón em."
Vệ Tây Lẫm tựa như thấy y ngay bên cạnh mình, không kìm được dịu giọng, "Không cần đón em.
Nhà cha mẹ anh và nhà hàng Tư Phúc ngược hướng, đi ra cũng xa."
"Không sao." Cố Duyên Tranh không bận tâm, lặp lại, "Tôi đón em."
Vệ Tây Lẫm không khỏi bật cười, "Được."
Từ Lôi ngồi phía trước nhìn không chớp mắt, giả điếc cái gì cũng không nghe.
Từ Chấn lén lút làm mặt quỷ, dứt khoát tỏ vẻ ê răng bị Từ Lôi trừng mắt cảnh cáo, tranh thủ ngồi ngay ngắn lại.
Tranh: Ngoan, tôi nạp cho em 3650 đồng phí, trăm năm sau, mỗi ngày em gửi một tin tỏ tình cũng không thành vấn đề.
-----------------
Quân: cái chương này ngọt ê răng, cơm chó cũng không thể phát ngập mặt vậy chứ tác giả (╯‵□′)╯︵┴─┴imgwebtruyen.