Dịch giả: Đường Huyền TrangVương Thái nhìn ra ngoài cửa túc xá, cứ một lúc lại có đạo sư đi tuần tra, thiếu chút thì trái tim nhảy ra ngoài:
- Ôi mẹ ơi! Cũng may là hôm nay không đi!
Nạp Lan Minh Tuyết với Lam Yên ngồi trong một tòa biệt viện tư nhân nhỏ ở trong học phủ, nhìn thấy đạo sư đi lượn một vòng rồi lại rời đi, Nạp Lan Minh Tuyết như đang suy nghĩ điều gì.
- Hóa ra lão đầu tử lại có phương pháp này?
- Hô... Nguy hiểm thật!
Lam Yên vỗ ngực, nhìn đạo sư vừa mới rời đi, trong lòng còn chút sợ hãi:
- Cũng may hôm nay không đi ra ngoài.
- Làm sao bây giờ... Nếu như mỗi ngày học phủ đều làm như này, chẳng phải từ nay về sau chúng ta không thể đi chơi trò chơi?
Lam Yên có chút lo lắng nói:
- Chuyện này phát sinh ở trong Lăng Văn học phủ, Phương lão bản không có khả năng quản đến.
- Không có khả năng mỗi ngày học phủ đều điều tra như thế.
Nạp Lan Minh Tuyết nói:
- Lần này đã đủ lao sư động chúng, với lại làm cho chúng đệ tử trở tay không kịp thì mới có hiệu quả như vậy. Nếu như lại thêm một lần nữa, vậy trước tiên cũng phải lấy lời khai của một số người rồi mới tiếp tục.
Nạp Lan Minh Tuyết lạnh nhạt nói:
- Cho nên lần này Tần Bình gióng trống khua chiêng như vậy, chính là để tạo áp lực cho các đệ tử, giết gà dọa khỉ một lần! Để lần sau các đệ tử không dám tái phạm nữa!
- Cũng không cần phải lo lắng lần sau... Chỉ là các đệ tử lần này bị điều tra được, sợ rằng sẽ gặp rất nhiều phiền phức...
Cùng lúc đó, Tống Thanh Phong đang ngồi khoanh chân ở trong một gian tĩnh thất, khí tức toàn thân tăng lên, khiến cho quần áo bay lên!
Bỗng nhiên sắc mặt hắn trắng bệch, rồi lại đỏ lên, giống như nội khí trong cơ thể hội tụ, lại bị kẹt ở nơi đó mà không cách nào xông phá.
Có thể thấy được rằng, hắn đang ở thời khác mấu chốt để đột phá!
- Tĩnh tâm... Ngưng thần... Võ quyết của Tống gia ta quá cương mãnh....
Hắn cau mày:
- Không tốt, có phải tiến triển quá nhanh hay không?
- Không đúng... Không được...
Chỉ thấy sắc mặt hắn từ từ đỏ lên, dường như khí cất giữ ở toàn thân trong thể nội đều tụ hội lại một chỗ.
- Không được! Tiếp tục như vậy mà không thành công, chắc chắn sẽ khiến kinh mạch bị trọng thương!
- Nếu như lúc này mà bỏ qua, sắp thành lại bại, chắc chắn sẽ làm ảnh hưởng đến tu vi của bản thân, tuyệt đối không thể thất bại ở thời khắc mấu chốt này!
- Vì đảm bảo cho tu vi sau lần đột phá này có thể tiến nhanh, ta còn phục dụng một viên Long Hổ Bồi Nguyên đan, không thể thất bại...
- Ta nhớ rằng bên trong Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện... dường như có một phần khấu quyết tâm pháp ngưng thần tĩnh khí...? Võ quyết của Tống gia ta không kiêm ngoại pháp, không biết có thể hay không...
----------------
- Nạp Lan tiểu thư!
Lam Yên vội vàng đi theo Nạp Lan Minh Tuyết ra khỏi cửa.
Phía sau biệt viện, có một tòa diễn võ trường trống trải, thắp sáng ngọn nến ở trên tường, thấy hai bên võ trường trưng bày rất nhiều binh khí.
- Ngự Kiếm Thuật tu luyện đến đâu rồi?
- Dùng thì có thể dùng...
Lam Yên có chút chần chờ nói:
- Nhưng là còn chưa trải qua thực chiến.
Nạp Lan Minh Tuyết lấy ra một thanh kiếm, ném cho Lam Yên:
- Thử một chút.
-------------
Ngày hôm sau, cuối cùng thì Lăng Vân học phủ cũng đưa ra phương án xử trí.
Hoàng Tự viện lớp Giáp, tâm tình của Tịch Kỳ lúc này có chút nặng nề.
Không chỉ hắn, mà trong toàn bộ Lăng Vân học phủ, tâm tình của không ít đệ tử lúc này đều có chút nặng nề.
- Xóa tên khỏi Lăng Vân bảng?
Mộc Hồng Chúc cau mày, nhìn chằm chằm vào hơn nửa đệ tử lớp Giáp đang cúi đầu.
Tâm tình của nàng lúc này càng nặng nề hơn.
Trong này, nói ít thì cũng có gần nửa đệ tử bị xóa tên khỏi Lăng Vân bảng.
Cho tới nay, làm chủ ở Lăng Vân bảng của Lăng Vân học phủ phần lớn đều là khu vực Giang Nam, bao gồm toàn bộ tiêu chuẩn về thiên phú của các đệ tử bên trong học phủ.
Nó đồng dạng liên quan đến tài nguyên mà đệ tử trong học phủ nhận được từ gia tộc, dù sao thì không ai nguyện ý đi bồi dưỡng củi mục mà ngay cả Lăng Vân bảng cũng không lên được.
Nếu như là đệ tử bình thường không có cách nào lên được Lăng Vân bảng còn tốt, nhưng hết lần này đến lần khác, có hơn một nửa đều có thực lực, cùng với thiên phú cực cao.
Bị xóa tên khỏi Lăng Vân bảng, cũng nghĩa là tài nguyên tu luyện của những thiếu nam thiếu nữ này bị hạn chế trên diện rộng.
Đồng thời, tương đương với những ngày cố gắng tu luyện đã qua của những đệ tử này đều tan thành bọt nước!
Có thể tưởng tượng một chút tâm tình khi cố gắng khổ sở cả một, thậm chí là mấy học kỳ, thi được kết quả tốt, cuối cùng lại bị trường học tuyên bố hủy bỏ.
Cái trừng phạt này mặc dù kém so với việc trực tiếp trục xuất khỏi học phủ, nhưng lại càng có lực uy hiếp hơn!
Quả nhiên, đến ngày hôm sau, trước cửa quán của Phương Khải, chỉ còn lại những đám người đến từ ngoài thành cùng với mấy người tầng lớp cao tầng quyền quý An Hổ Uy.
Một ngày này, dường như ngay cả đám võ giả tự do như Lương Thạch cũng không dám đến!
- Nên là như thế!
Lúc này Bàng Như Liệt đang ở trong trang viên của mình, bưng chén rượu, uống một ngụm:
- Đại bộ phận thương gia bây giờ đều ra lệnh cấm, cự tuyệt tiếp đãi khách hàng vãng lai của CLB Internet Khởi Nguyên, hiện tại người trong thành này đều tránh quán này như tránh rắn rết, ta xem ngươi sẽ mở thế nào!
- Cha! Ngươi nhìn những người này, đều sắp cưỡi lên đầu ngài rồi!
Lúc này An Thành đang đứng trước phòng trong phủ thành chủ, rõ ràng là tâm tình cực kì khó chịu.
An Hổ Uy càng là sứt đầu mẻ trán, thương gia làm ăn, tiếp đãi ai, không tiếp đãi ai, làm sao hắn quản được? Những người này đối với An Hổ Uy hắn vẫn rất cung kính, điển hình là lấn yếu sợ mạnh. Nhưng dưới tình hình như thế, cũng đủ để chèn ép một cái tiểu điếm.
- Gia hỏa Hoắc Sùng này!
An Hổ Uy trong phủ thành chủ, gương mặt lạnh lùng, rõ ràng là giận mà không có chỗ phát tiết.
- Thế mà dám hô phong hoán vũ ở trong thành này.
Chẳng qua là hắn bất mãn như thế, nhưng thế lực trong đó khá rắc rối phức tạp, hắn không dễ dàng trực tiếp vạch mặt.
- Cha, ngươi nói lần này... Vị tiền bối trong tiệm Phương lão bản có xuất thủ hay không?
-------
- Ôh..
Khương Tiểu Nguyệt ngồi trên quầy, ngáp một cái nặng nề, đều đã sắp đến trưa, mà không có người nào, chưa bao giờ trong tiệm lại quạnh quẽ như vậy, có vẻ như Khương Tiểu Nguyệt có chút không quen.
Mà lúc này, Phương Khải vừa lúc đi từ trên lầu xuống, trong mắt mang theo vẻ mệt mỏi, rõ ràng là vừa mới ở trong phòng tu luyện trò chơi ra.
- Lão bản, có phải ngươi ngủ đến bây giờ mới rời giường?
Khương Tiểu Nguyệt vểnh cái miệng nhỏ lên, một mặt không cam lòng:
- Ngươi nhìn một chút, hôm nay trong tiệm không có người nào!
- Có phải cuối cùng thì mọi người phát hiện ra đồ vật trong tiệm quá hắc, không muốn tới nữa?
Khương Tiểu Nguyệt chống vào cái eo nhỏ, nhìn khắp tiệm nói.
- Như này sao?
Phương Khải nhìn trong tiệm, đúng là hôm nay có chút yên tĩnh, không có nhiều người, Phương Khải hướng về phía Khương Tiểu Nguyệt phất tay một cái:
- Trông tiệm một chút, ta đi ra ngoài một chuyến.
- Ra ngoài?
Khương Tiểu Nguyệt nhìn chằm chằm vào Phương Khải đầy kỳ quái, lập tức nổi giận nói:
- Đến lúc này mà ngươi còn có tâm tư đi ra ngoài sao?
- Ừm.
Phương Khải lên tiếng, rồi trực tiếp đi ra khỏi cửa.
Tiểu thuyết quan phương Diablo đã ra, hắn thuận đường nhìn xem một chút.
- Tên lão bản thối này làm sao lại không tim không phổi như thế?
Khương Tiểu Nguyệt ôm cánh tay mà thở phì phò, về lại chỗ ngồi.
- Hử..?
Lúc này Vân Luyện nhìn thấy không có người nào ở trước cửa hàng, nhất thời sắc mặt liền vui mừng:
- Không phải Chưởng môn vẫn muốn cử hành một lần tập huấn đệ tử tinh anh ở CLB Internet Khởi Nguyên sao?
Trước kia là không có chỗ, quán nét lại không tiếp thu dự tính đó, nhưng bây giờ...
Hắn kích động, vội vàng lấy ngọc đưa tin ra:
- Nhanh, phải đem cái tin tức tốt này truyền về tông môn!