Tác giả: Kiều LamỞ đại đường lầu một, người đang tìm hoan mua vui, trái ôm phải ấp không ai khác, chính là Nguyễn Kiều vừa tới được một lát!
Ngay từ đầu, tú bà Bách Hoa Lâu còn tưởng nàng tới gây chuyện, tuy không nhận ra nàng là ai, nhưng nhìn nàng ngồi xe ngựa và dẫn người tới cũng biết là nàng không có ý tốt.
Nhưng Bách Hoa Lâu vì làm buôn bán dính đến nam nhân nên mỗi tháng luôn gặp mấy phu nhân tới gây chuyện, tú bà đã quen rồi.
Còn chưa thấy người, tú bà đã bĩu môi, có nam nhân nào mà không trộm tanh, quản không được lưng quần của nam nhân nhà mình, chạy tới hoa lâu gây sự thì có lợi ích gì. Chẳng qua dù nghĩ như vậy, tú bà cũng không lộ ra ngoài mảy may.
Quan hệ giữa các lão quan gia và phu nhân trong kinh rắc rối phức tạp, Bách Hoa Lâu họ tuy bối cảnh khổng lồ, nhưng tú bà lại biết, vẫn nên ít đắc tội người ta thì hơn, những phu nhân tới bắt gian chẳng qua chỉ là sấm to mưa nhỏ mà thôi.
Tú bà không để ý lắm, nhưng trên mặt lại giả vờ kinh sợ ngăn cản Nguyễn Kiều, "Phu nhân, xin dừng bước, người tôn quý như phu nhân không thể vào, nếu lỡ làm bẩn mắt ngài thì nô sẽ có tội mất. Nô là tù bà Bách Hoa Lâu, nếu phu nhân muốn tìm vị đại nhân nào, có thể phân phó nô một tiếng, nô truyền đạt giúp ngài."
Tú bà đã chuẩn bị sẵn tâm lý chờ Nguyễn Kiều trở mặt thì bà ta sẽ dọn chỗ dựa của Bách Hoa Lâu, nhưng không ngờ bà ta vừa nói xong thì Nguyễn Kiều lại cười.
"Tìm người? Ai bảo ngươi ta tới tìm người?" Nguyễn Kiều hơi cúi đầu nhìn tú bà lùn hơn mình một đầu.
Tú bà nghe xong, ngớ người ra, "Hả?"
Nguyễn Kiều cong cong khóe môi, "Triều ta có quy định nữ nhân không thể vào hoa lâu à?"
Tú bà ngạc nhiên nhìn Nguyễn Kiều, hoàn toàn không còn khéo đưa đẩy như lúc trước, "Không, không có."
Nguyễn Kiều lại dịu dàng hỏi, "Vậy Bách Hoa Lâu các ngươi có quy củ không tiếp khách nữ?"
Khóe miệng tú bà giật giật, "Cũng không có."
"Vậy ngươi đang sợ ta không trả nổi tiền hả?" Nguyễn Kiều vươn tay, lấy một xấp ngân phiếu từ tay Lương Thần đang ngáo ngơ, "Từng này đủ chưa?"
Tú bà sống hơn nửa đời người, khách tới hoa lâu tới tới lui lui vô số, nhưng chưa bao giờ gặp một nữ nhân tới tìm hoan mua vui như Nguyễn Kiều.
Bà ta cũng không bị ngân phiếu của Nguyễn Kiều đả động, ánh mắt nhìn nàng càng cảnh giác, "Phu nhân, ngài đừng làm loạn, ngài cầm ngân phiếu tới chỗ nô gia gọi người, ở đây toàn các cô nương không thể hầu hạ ngài, nếu ngài tới tìm người thì có thể nói thẳng tên họ người nọ cho nô, người trong lâu thế nào, phu nhân nhất định rõ ràng hơn ta, không đi vào, thứ nhất là tránh làm bẩn thanh danh của phu nhân, thứ hai là tránh những kẻ không có mắt va chạm phu nhân."
"Ngươi yên tâm, dù thật sự có người va chạm ta thì cũng không trách hoa lâu các ngươi." Nguyễn Kiều cong môi, "Còn các cô nương hầu hạ ta thế nào, không cần ngươi phải nhọc lòng."
Tú bà: "......"
Tú bà đối mặt với tầm mắt của Nguyễn Kiều, biết không thể ngăn cản được, bà ta lập tức thay đổi gương mặt, "Phu nhân trước khi tới đây có hỏi thăm qua rồi đúng không, ngài đừng nhìn Bách Hoa Lâu chẳng qua chỉ là nơi mua da bán thịt nên có thể tùy tiện gây chuyện, nếu ngài chọc chủ nhân của chúng ta, đừng nói phu nhân, dù là phu gia (Nhà chồng) hay nương gia (Nhà mẹ đẻ) có thể cũng không chịu nổi lửa giận của chủ nhân ta."
Nguyễn Kiều cười, nhét xấp ngân phiếu vào tay tú bà, "Ngươi yên tâm, ta vốn tới chơi, chắc chắn sẽ không gây chuyện, gọi các cô nương đẹp nhất, âm thanh êm tai nhất, đánh đàn xuất chúng nhất... đến đây đi."
Tú bà thấy đã nói hết lời mà Nguyễn Kiều vẫn không có ý định lùi bước, chỉ đánh tránh ra, dù sao thì mở cửa buôn bán, nhân gia trả ngân phiếu, không náo loạn, không làm ầm ĩ, bà ta cũng không thể cứ chặn người ta bên ngoài đúng không? Chỉ có thể âm thầm phái người giám sát Nguyễn Kiều, thứ nhất là tránh để nàng xảy ra chuyện, thứ hai là đề phòng nàng gây chuyện.
Nhưng tú bà không ngờ Nguyễn Kiều tới chơi thật, lại còn không lên lầu, một hai phải chơi trong đại sảnh.
Tuy nhiên nàng an phận không gây chuyện, những người khác thì không chắc.
Đơn giản là vì, khách ở lầu một đều không có tiền hoặc địa vị như tôm nhừ cá thối, tú bà cũng không muốn dính vào phiền toái, sau khi giúp đỡ nàng xử lý đám người không có mắt, Nguyễn Kiều bị thiếu gia con di nương của một Hầu phủ theo dõi.
Nhưng còn chưa ra tay, hắn đã bị Nguyễn Kiều đánh gãy chân, bẻ rớt cằm ném qua bên, còn ném tờ ngân phiếu qua coi như tiền trị thương.
Đợt giết gà dọa khỉ này tức khắc khiến những người ngứa ngáy xung quanh không dám lộn xộn.
Mỹ nhân tuy đẹp, nhưng cả người có gai, không có năng lực, không hái được còn chọc cả người đầy máu, mất nhiều hơn được.
Đặc biệt là khi thấy thái độ bình chân như vại sau khi đắc tội thiếu gia nhà Hầu phủ của nàng, đám người t*ng trùng lên não lập tức bình tĩnh lại.
Đây cũng là lý do vì sao mấy người Yến Tri lại thấy lầu một yên tĩnh, tuy sau đó cũng náo nhiệt lại, nhưng lại có phần quỷ dị.
Yến Tri đứng ở lầu hai nhìn Nguyễn Kiều bên dưới trái ôm phải ấp, tức đến đen mặt, mà Dư Thiên Phúc bên cạnh y lại không chớp mắt, còn đang loa loa loa không ngừng, Yến Tri không thể nhịn được nữa, một chân đá văng người đi, sau đó phất tay áo, nổi giận đùng đùng xuống lầu.
Yến thế tử vốn đẹp mã, một thân áo gấm đỏ thẫm càng làm nổi bật vẻ tuấn tú phong lưu của y, lúc này khuôn mặt tức giận chẳng những bức lui vài phần thiếu niên, tăng vài phần anh khí nam tử, còn càng hấp dẫn người ta hơn.
Khiến các cô nương đôi mắt ngập nước dưới lầu một đều dính mắt lên người y.
Đáng tiếc, Yến Tri không nhìn thấy, đôi mắt đen kịt của y nhìn chằm chằm Nguyễn Kiều ở chính giữa, cũng không hỏi vì sao nàng lại ở đây, hùng hổ bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, "Ngươi đi theo ta!"
Sau đó... Y không kéo được.
Yến Tri: "......"
Mày y nhíu chặt, gân trên trán đập mạnh, sắc mặt đã không thể dùng từ khó coi để hình dung, "Ngươi còn ngồi đây làm gì?"
"Đương nhiên là chơi rồi." Nguyễn Kiều cười với Yến Tri một cái, "Các cô nương nơi này chẳng những tinh thông cầm kỳ thi họa, vẻ ngoài xinh đẹp mà âm thanh cũng êm tai dễ nghe, ta siêu thích nơi này!"
Yến Tri đối mặt với đôi mắt đào hoa tựa như ẩn tình của Nguyễn Kiều, ngực như bị đè, thấp giọng quát, "Ngươi là kẻ ngốc à? Ngươi còn siêu thích nơi này? Ngươi biết nơi này là đâu không?"
Biểu cảm của Nguyễn Kiều không hề thay đổi, "Đương nhiên ta biết, Bách Hoa Lâu đó."
Yến Tri: "......"
Yến Tri bị chọc sắp bùng nổ, "Ngươi biết đây là Bách Hoa Lâu mà còn tới, một nữ nhân như ngươi lại tới nơi này, ngươi từ bỏ thanh danh à?"
"Thanh danh tựa mây bay, ai thích thì nói thôi, ngươi xem, thanh danh của ngươi nát bao nhiêu năm rồi, không phải vẫn sống sung sướng đó à?"
Yến Tri: "???"
Hai người họ giống nhau được hả?
Tấn An này đang ăn nói điên khùng gì thế!
Nhìn Nguyễn Kiều ôm eo đám dung chi tục phấn bên cạnh, mặt còn sắp vùi vào ngực người ta, gân xanh trên trán y nhảy thình thịch, "Ngươi có còn là một nữ nhân nữa hay không?"
Nguyễn Kiều xua xua tay, "Thôi, lại là vấn đề này, không phải đêm thành thân ngươi đã hỏi rồi à? Ta không phải."
Yến Tri: "......"
Đám người Dư Thiên Phúc theo sau một bước đến vừa lúc nghe được lời này, mấy người nhìn nhau, lúc đầu thấy Yến Tri phản ứng mãnh liệt như vậy thì họ cũng đã có suy đoán, chỉ là không ai tin tưởng vào suy đoán này lắm.
Dù sao thì ai mà ngờ được một Quận chúa không những vào hoa lâu mà còn gọi nhiều cô nương tới tiếp như nam nhân vậy chứ!
Giờ nghe Nguyễn Kiều nói xong, cả đám đều xác nhận được thân phận của nàng, chỉ là chưa được bao lâu, trong đầu cả đám đều có dấu hỏi chấm to đùng.
Từ từ, vừa rồi nàng nói gì cơ?
Nàng không phải nữ nhân???
Móe!
Nháy mắt, tất cả mọi người không biết nên khiếp sợ vì một Quận chúa của Hoàng thất lại là nam nhân hay khiếp sợ vì Yến Tri phát hiện Quận chúa không phải là nữ nhân trong đêm động phòng nữa.
Nhưng ngay sau đó, trong đầu họ cùng hiện lên một nghi vấn.
Vậy hai người họ rốt cuộc trải qua thế nào?
Yến Tri đương nhiên không biết đám hồ bằng cẩu hữu của mình đang nghĩ gì, nếu biết chỉ sợ sẽ tức chết.
Nhưng mà giờ y cũng không rảnh quan tâm người khác, y sắp bị Nguyễn Kiều chọc tức đến bùng nổ rồi.
Y chú ý thấy nam nhân trong cả đại sảnh đều nhìn chằm chằm nàng, mà nàng còn chẳng đeo khăn sa, nghĩ đến việc có thể đám nam nhân kia đang tưởng tượng dâm đãng về nàng, y cảm giác như máu dồn lên não, ngay cả huyệt thái dương cũng đau.
Yến Tri biết tối nay Tấn An làm vậy là để chọc giận mình, cũng để ép buộc mình.
Nhưng dù biết, y cũng không thể để mặc nàng ở đây không quan tâm, y hít sâu một hơi, mạnh mẽ đè nén tính tình, để giọng mình mèm đi, "Ngươi về cùng ta trước, có chuyện gì, chúng ta ra khỏi đây rồi nói, được chưa?"
Nguyễn Kiều cũng không muốn làm khó y, lần này không còn không phối hợp như lần trước, gật đầu, ngoan ngoãn theo lực kéo của y đi ra ngoài.
Nhưng chưa đi được hai bước, Yến Tri bỗng cảm thấy Nguyễn Kiều dừng lại.
Y quay đầu, "Sao lại không đi nữa?"
Sau đó, y thấy Nguyễn Kiều chỉ lóng tay về đám người, cười tủm tỉm nói, "Ta đã đồng ý đem nàng về phủ."
Yến Tri cắn răng một cái, nhìn qua hướng Nguyễn Kiều chỉ, kết quả thấy được Minh Uyển vẻ mặt vô tội ôm đàn.
Yến Tri:???
Yến Tri:......
Cả người Yến Tri đều không tốt, y cực kỳ nghi ngờ Nguyễn Kiều đã có dự mưu từ trước, sớm đã tính kế rành mạch tất cả.
Y không cần nghĩ cũng biết nàng đang ép mình tỏ thái độ, Yến Tri rất phiền, chỉ muốn mau chóng mang Nguyễn Kiều đi, tất nhiên không muốn bị đâm ngang, dù sao y và Minh Uyển cũng không có gì, chẳng qua chỉ là lúc trước tiện tay cứu người thôi.
Nhiều năm dùng tiền nuôi, chẳng qua chỉ là do nàng ta đánh đàn dễ nghe, lại còn thức thời tự hiểu lấy, ngẫu nhiên còn có thể giải ưu cho y mà thôi.
Giữa Nguyễn Kiều và Minh Uyển, y không chút do dự vứt bỏ nàng ta, ánh mắt y không dừng nhiều trên người Minh Uyển một giây, không kiên nhẫn nói thẳng, "Không cần! Trong phủ không cần mấy người lung tung rối loạn!"