Một tháng sau. Lão thiên sư gọi Trương Ngọc Thanh đến phòng của mình. Lão thiên sư phất tay, cửa phòng lập tức đóng chặt lại. Lão thiên sư nhìn vào Trương Ngọc Thanh nói: “Ngọc Thanh, Kim Quang Chú và Chưởng Tâm Lôi luyện đến đâu rồi?”.
Trương Ngọc Thanh nói: “Cũng tàm tạm”, sau đó Trương Ngọc Thanh thoáng vận sức, trong lòng bàn tay liền xuất hiện ánh sáng màu xanh lam, Lôi điện ngưng tự thành hình dạng một quả bóng, bên trong còn có những tia điện chớp lên chớp xuống.
Khóe miệng lão thiên sư giật giật. Cái này mà cũng gọi là †àm tạm, thi triển ra còn nhanh hơn cả ta, thế này mà còn dám nói là tàm tạm?!
Trương Ngọc Thanh quả đúng là một kỳ tài! Lão thiên sư hít sâu một hơi, sau đó nói với Trương Ngọc Thanh: “Ngọc Thanh, hôm nay vi sư lại truyền thu cho con một chiêu thức thực sự lợi hại của Thiên Sư Phủ Long Hổ Sơn: “Ngũ Lôi Chính Pháp!”. Sắc mặt lão thiên sư có vẻ nghiêm trọng, nói với Trương Ngọc Thanh: “Ngũ Lôi Chính Pháp, tên là Ngũ Lôi, nhưng kỳ thực chính là Ngũ Khí. Con người vừa sinh ra, Khí bẩm sinh có bên trong cơ thể được phân làm ngũ hành”.
“Thuần Dương chủ về Hỏa gọi là Tâm Khí, trong Dương thiếu Âm chủ về Kim gọi là Phế Khí, thuần Âm chủ về Thủy gọi là Phế Thận, trong Âm thiếu Dương chủ về Mộc gọi là Can Khí, Âm Dương điều hòa chủ về Thổ gọi là Tỳ Khí, Ngũ Khí tụ lại thành một thể, phương pháp vận hành là Ngũ Lôi”.
“Ngũ Khí khi vừa vào đến tay thì rất khó để đồng thời bốc lên, buộc phải lấy một phương làm chủ cho nên mới có cách phân chia Âm Dương Lôi Pháp”.
“Hôm nay ta sẽ truyền dạy Dương Ngũ lôi... bán bộ của Ngũ Lôi Chính Pháp cho con”.
“Dương Ngũ Lôi cần phải tu luyện trước khi phá thân, lúc. này Dương khí bên trong cơ thể đầy đủ để Tâm Hỏa dẫn Khí từ Kim Phế phát ra trước, cho nên còn được gọi là Giáng Cung Lôi”. Nói xong, lòng bàn tay của lão thiên sư bỗng xuất hiện một quầng sáng máu trẳng. Quầng sáng màu trằng hóa thành tia sét, thình lình truyền vào bên trong đầu của Trương Ngọc: Thanh. Ngay sau đó, trong đầu Trương Ngọc Thanh cũng xuất hiện một bức tranh cực kỳ to lớn. Lôi uy trải dài đến vô tận đang không ngừng chớp lóe. Mà bên trong lôi điên, có một con vượn cực lớn. Con vượn này đang thoải mái tàn sát bừa bãi bên trong lôi điện, đây chính là Tâm Khi. Dần dần, Trương Ngọc Thanh đã bình ổn lại cảm xúc của mình. Trong đầu cũng có âm thanh điện tử liên tục vang lên: “Tích, kiểm tra được công pháp... Ngũ Lôi Chính Pháp phần một... Dương Ngũ Lôi”.
“Tích, công pháp đang trong quá trình đơn giản hóa”. “Tích, đã đơn giản hóa thành công”.
“Phương pháp tu hành gốc của Dương Ngũ Lôi: Tâm Hỏa dẫn Khí từ Kim Phế phát ra trước...”
“Sau khi đơn giản hóa: quan sát lúc trời mưa có sấm sét”.
“Tích, Hệ Thống đang hoàn thiện Ngũ Lôi Chính Pháp”.
“Tích, Âm Ngũ Lôi hoàn thiện thành công”.
“Phương pháp tu luyện: Ký chủ không có quyền truy cập”.
“Sau khi đơn giản hóa: Ký chủ không có quyền truy cập”.
Nghe một loại âm thanh điện tử vang lên trong đầu, Trương Ngọc Thanh cảm thấy ngỡ ngàng. Chuyện gì vậy hả, vì sao ta lại không có quyền được biết phương pháp tu hành của Âm Ngũ Lôi? Trương Ngọc Thanh trong lòng thầm hỏi Hệ
Thống phương pháp tu luyện Âm Ngũ Lôi.
“Tích, phương pháp tu luyện Âm Ngũ Lôi thiết kế đến Thần thú Cua Đồng”.
“Ký chủ sau mười tám tuổi mới có quyền truy cập”. Trương Ngọc Thanh cảm thấy tê cả đầu, nhưng mà, tạm thời có được phương pháp tu luyện của Dương Ngũ Lôi cũng không tệ. Trương Ngọc Thanh tạm biệt lão thiên sư.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Một năm rồi lại một năm qua đi, Trương Ngọc Thanh cũng càng lúc càng đẹp trai hơn, các môn phái lớn khác đều biết Long Hổ Sơn có một đạo sĩ tuấn tú. Mà hành vi của Trương Ngọc Thanh cũng dần trở nên quái dị. Không những bình thường chẳng hề tu luyện gì, mà buổi sáng lại càng thích nằm trên mái nhà phơi nắng, sau đó buổi tối thì đi ngủ sớm hơn bất kỳ ai. Lại hoặc là, mỗi khi trời mưa †o sấm chớp liền chạy đến khu đất trống tắm mưa.
Khi đám người Vinh Sơn đều cảm thấy khó hiểu, Trương Ngọc Thanh mới trả lời là đang tu hành. Nhiều năm cứ như vậy trôi qua, chẳng có lần nào ngoại lệ, mỗi khi gặp trời mưa thì Trương Ngọc Thanh sẽ chạy ra ngoài tắm mưa.
Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, mới chớp mắt đã qua chín năm. Tính từ lúc Trương Ngọc Thanh bắt đầu lên núi đã vừa tròn mười năm. Buổi tối hôm nay, chính là sinh nhật lần thứ mười tám của Trương Ngọc Thanh. Sau khi ăn xong cơm tối, Trương Ngọc Thanh nhìn ra bầu trời bên ngoài có vẻ khá là âm u. Chim én bay thấp. Trương Ngọc Thanh cảm thấy có chút hân hoan, trời lại sắp mưa rồi. Sau đó, hẳn liền chạy ra sân ngồi từ sớm để đợi trời mưa.
Nhiều năm tu hành như vậy, tâm tính của Trương Ngọc Thanh đã bị mài giữa từ lâu, bây giờ tâm tính của hản kiên định đến không gì có thể lay chuyển được. Mà Dương Ngũ Lôi cũng đã luyện được dày công tôi luyện đến nhuần nhuyễn. Chỉ là, việc tu luyện Dương Ngũ Lôi không thể ngày nào cũng làm được, bởi vì không phải ngày nào cũng có mưa. Có lúc trời mưa cũng không có sấm sét. Trương Ngọc Thanh thở dài một tiếng. Cơn mưa như trút nước cuối cùng cũng đến, nước mưa xối lên người Trương Ngọc Thanh. Nếu như lúc này mà tập trung nhìn kỹ thì sẽ thấy nước mưa không hề tiếp xúc với cơ thể Trương Ngọc Thanh, mà luôn vĩnh viễn bị ngăn cách bởi một tầng thứ gì đó với đạo bào trên người hẳn.
Uỳnh ầm ầml!! Trong không trung có tiếng sấm đùng đoàng. Sắc mặt Trương Ngọc Thanh không hề thay đổi.
“Tích, Ký chủ ngắm mưa, Dương Ngũ Lôi tu luyện +100”.
“Tích, Ký chủ ngắm mưa, Dương Ngũ Lôi tu luyện +50”.
Mà bên trong phòng, hai bóng người đang nhìn Trương Ngọc Thanh tắm mưa chính là lục sư tỷ Hoäc Dự Nam và Trương Linh Ngọc.
Hoäc Dự Nam là một trong hai nữ đệ tử của lão thiên sư. Khi còn trẻ cũng rất xinh đẹp, nhưng năm tháng vô tình, bây giờ trên mặt của cô ta đã in hăn dấu vết của thời gian.
Hoắc Dự Nam trêu chọc Trương Linh Ngọc: “Linh Ngọc à, Ngọc Thanh ngày ngày rảnh rỗi chẳng làm việc gì, nhưng mà lại tu luyện thần tốc như thế, đệ có thấy áp lực không?”.
Trương Linh Ngọc nói: “Mỗi người đều có cơ duyên của riêng mình, ta chỉ cần làm tốt việc của bản thân là được, vì sao †a phải có áp lực?”
Hoäc Dự Nam bật cười: “Ha ha ha, nhưng mà lúc đệ tu luyện từ đêm cho đến tận sáng sớm hôm sau thì không có nghĩ như vậy”.
Gương mặt Trương Linh Ngọc đỏ lên, sau đó liền bỏ đi. Kỳ thực, nói không có áp lực còn là giả. Trương Ngọc Thanh và Trương Linh Ngọc bị người bên ngoài xưng tụng là song tuyệt của thế hệ trẻ Long Hổ Sơn. Mà Trương Linh Ngọc lại biết, Trương Ngọc Thanh mạnh hơn mình rất nhiều. Nói không có áp lực thì đều là giả. Nhưng mà, Trương Linh Ngọc sẽ không ghen ghét đố ky với Trương Ngọc Thanh. Bởi vì, hắn là sư đệ của mình. Trương Ngọc Thanh càng mạnh thì Trương Linh Ngọc sẽ càng mừng cho hắn.
Mà áp lực của Trương Linh Ngọc lại là, bản thân mình cũng phải trở nên mạnh hơn, ít nhất có thể đuổi kịp bước chân của Trương Ngọc Thanh.
Trong tiếng sấm chớp rền vang, Trương Ngọc Thanh tự lầm bầm: “Mở giao diện Ký chủ”.
“Ký chủ: Trương Ngọc Thanh”. “Tuổi: 18 tuổi”.
“Kỹ năng: Kim Quang Chú, Thanh Tâm Chú, Chưởng Tâm Lôi, Ngũ Lôi Chính Pháp - Dương Ngũ Lôi...
“Khí”. “Sự đặc biệt của Khí: sát khí bẩm sinh”.
Trương Ngọc Thanh nhìn thấy giao diện ghi thông tin của mình, thở dài một hơi. Quả nhiên, trong lòng mình vẫn không thể buông bỏ sao? Số lượng sát khí bẩm sinh càng lúc càng bám sát Khí của mình. Tốc độ tăng của sát khí bẩm sinh còn nhanh hơn cả Khí. Nếu cứ như vậy thì ắt sẽ có ngày sát khí bẩm sinh vượt qua cả Khí của mình. Haiz. Trương Ngọc Thanh thở dài. Sau đó đứng dậy đi về phía phòng ngủ của mình.
Mười hai giờ đã qua rồi. Trương Ngọc Thanh giờ đã đủ 18 tuổi. Hắn vươn vai một cái rồi nằm lên giường: “Hệ thống, ta bây giờ có thể biết phương pháp tu luyện của Âm Ngũ Lôi chưa?”.
“Tích, phương pháp tu luyện Âm Ngũ Lôi đang trong quá trình đơn giản hóa”.
“Tích, đơn giản hóa thành công”.
“Phương pháp tu luyện gốc: Lấy Thận Thủy dẫn Can Mộc làm chủ, để Âm Khí phát ra trước, đợi khi Dương Khí bù vào chỗ khuyết lại tiếp tục luyện hóa....
“Sau khi đơn giản hóa: phá thân đồng tử, song tu sẽ trở nên mạnh hơn”.
Trương Ngọc Thanh: ....
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!