Hạ Hòa nhéo nhéo gương mặt Trương Ngọc Thanh, vẻ mặt đầy bất ngờ hỏi hẳn: “Anh có biết anh đang nói gì không?! Tôi chính là Yêu nhân Toàn Tính đói”.
Trương Ngọc Thanh đỏ mặt, mặc dù có được ký ức của hai đời, nhưng kiếp trước hắn cũng chỉ là một gã xử nam chưa nếm mùi đời. Mà kiếp này, hắn lại còn sống trên Long Hổ Sơn từ nhỏ, chưa từng được tiếp xúc nhiều với phụ nữ. Cho nên, khi hẳn đối mặt với Hạ Hòa, người phụ nữ đầu tiên thì đương nhiên sẽ cực kỳ quan tâm. Trương Ngọc Thanh nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên, đạo sĩ của Long Hổ Sơn không bị ràng buộc quá nhiều, có thể lấy vợ”.
Mặt Hạ Hòa đầy vẻ khó tin: “Anh nói là... muốn cưới tôi àU".
Trương NGọc Thanh đỏ mặt gật đầu: “Không sai”.
Hạ Hòa bật cười, cô ta vì tức quá mà bật cười: “Không thể nào, đạo sĩ trên Long Hổ Sơn các anh là nhân sĩ chính đạo. Mà tôi, là Yêu nhân Toàn Tính mà người người đòi chém đòi giết, nếu anh ở cạnh tôi há chẳng phải Long Hổ Sơn các anh sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?”.
Đáy mắt Trương Ngọc Thanh thoáng vẻ lạnh lùng: “Tôi cũng muốn xem xem, ai dám nói năng châm chọc! Tôi sẽ cho kẻ đó biết cái gì gọi là họa từ miệng mà ra”.
Hạ Hòa nhìn bộ dạng này của Trương Ngọc Thanh, bề ngoài tỏ ra không thèm để ý nhưng trong lòng đã có chút cảm động. Từ khi năng lực của mình dần dần thức tỉnh, đàn ông xung quanh cô ta đều chỉ muốn ngủ với cô ta, nhưng bọn họ từ trước đến giờ chưa từng đạt được mong ước. Vì để bảo vệ bản thân, Hạ Hòa chỉ đành trở nên ác độc hơn cả bọn họ. Cho nên, Hạ Hòa mới gia nhập vào Toàn Tính. Nhưng mà, cuộc sống như vậy cực kỳ mệt mỏi, sau khi Hạ Hòa nhìn thấy Trương. Ngọc Thanh, biết hắn là đạo sĩ của Long Hổ Sơn, thì vốn dĩ cũng muốn chơi đùa với tình cảm của hẳn một chút. Nhưng mà, lần này Hạ Hòa đã cược cả bản thân mình vào trong đó rồi. Có điều cô ta không hối hận, bởi vì cô ta cũng thích tiểu đạo sĩ ngây thơ này. Nhưng mà, chính bởi vì như vậy, Hạ Hòa mới không thể ở chung với Trương Ngọc Thanh. Hạ Hòa là Yêu nhân Toàn Tính, mà Trương Ngọc Thanh là đạo sĩ của Long Hổ Sơn, hơn thế nữa hẳn còn là đệ tử của lão thiên sư. Cho nên, khóe miệng Hạ Hòa khẽ cong lên thành một nụ cười, nói với Trương Ngọc Thanh: “Xin lỗi, Trương Ngọc Thanh, tôi không thể làm như vậy”.
Sau đó Hạ Hòa cũng chẳng né tránh mà đứng trước mặt Trương Ngọc Thanh mặc lại quần áo của mình, cô ta đưa tay bản tim với Trương Ngọc Thanh rồi nói: “Tôi bảo đảm với anh, anh là người đàn ông duy nhất của tôi...”.
Trương Ngọc Thanh đang muốn nói gì đó, Hạ Hòa liền chen ngang: “Để tôi đi... được không?”.