Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Hệ Thống Cứu Vớt Nhân Vật Ngốc Nghếch

Hàn Vũ sau cái đêm cưỡng hôn đại công tử của phủ Thừa tướng liền không dám đặt chân ra khỏi cửa ngoại trừ lúc lên triều. Bản thân Hàn Vũ cũng chả hiểu mình bị làm sao, bao năm chinh chiến trên sa trường, một thân đơn bạc đánh bay hàng vạn quân địch bây giờ lại không dám gặp mặt một tiểu công tử kém mình bảy tuổi. Hàn Vũ thở dài, lắc đầu khó hiểu với chính bản thân mình. Chậm rãi rót đầy chén trà, bàn tay với khớp xương rõ ràng cùng vết chai sạn do bao năm cầm thương đao tạo thành nhẹ nhàng đưa chén trà lên, đôi môi mỏng nhấp nhẹ một ngụm.

" Trà gì mà nóng quá!!! " _ Hàn Vũ lè lưỡi.

Buông chén trà xuống, Hàn Vũ đẩy mâm trà sang một bên, bĩu môi nói thầm: " Đúng là cẩu hoàng đế, ban cho trà vừa đắng lại còn chát, khó uống chết đi được ".

Hàn Vũ lầm bầm mắng cẩu hoàng đế Thần Quân Kỳ, hạ nhân ở bên ngoài hớt ha hớt hải chạy như bay vào, quỳ xuống bẩm báo với Hàn Vũ. Hàn Vũ sợ ngây người, cứ tưởng ma nào muốn ám sát mình nhảy dựng lên. Khi thấy rõ là hạ nhân trong phủ khóe môi liền giật giật vài cái. Còn đâu hình tượng cao quý của Nhiếp chính vương cơ chứ!!!

Hàn Vũ âm thầm tự vuốt mình một cái cho đỡ sợ liền nghe hạ nhân bẩm báo một tin khiến cho tâm hồn Hàn Vũ như sụp đổ.

" Bẩm Nhiếp chính vương có Liễu tiểu thư đến cầu kiến, Liễu tiểu thư nói muốn trả ơn ngài vì đã giúp đỡ tiểu thư trong lúc khó khăn " _ Hạ nhân bẩm báo.

Chuyện gì đang xảy ra??? Rõ ràng Hàn Vũ hắn đã thẳng thắn vứt nàng ta về phủ Thái úy. Ý tứ từ chối rõ ràng như vậy, nàng ta lại không hiểu. Chả lẽ lúc hắn cứu nàng ta khỏi bọn sơn tặc, nàng ta đã hoảng sợ đến mức trở nên ngu ngốc luôn rồi!

" Ngài mau ra gặp Liễu tiểu thư ạ! " _ Hạ nhân này vô cùng có trách nhiệm với công việc mà nhắc lại.

Hạ nhân thầm nghĩ có phải Nhiếp chính vương sẽ khen thưởng cho sự lanh lợi của mình không liền nghe được lời nói như con dao đâm vào tim của Nhiếp chính vương.

" Ngươi không nói cũng chả ai nói ngươi câm! Tháng này chỉ lĩnh phân nữa số bạc thôi! " _ Hàn Vũ lạnh lùng phất ống tay áo rời đi.

Hạ nhân khóc không ra nước mắt, cái miệng hại cái thân đây mà!

Liễu Y Như đang đứng chờ ngoài cửa phủ, trời hôm nay vô cùng nóng nực nàng ta lau đi giọt mồ hôi đang lăn dài trên gương mặt. Tuy trời nóng nhưng nàng ta lại vô cùng vui vẻ khi sắp gặp được Nhiếp chính vương.

Đúng lúc này Hạ Đình đi đến liền nhìn thấy cảnh Liễu tiểu thư của phú Thái úy đang mặc trời nắng cháy da mà chờ đợi Nhiếp chính vương. Trên tay còn cầm một cái giỏ, bên trong là các món ăn tinh xảo, sớm đã không còn ngon miệng. Hạ Đình bĩu môi, cầm theo một hộp điểm tâm vô cùng tinh xảo, thập phần ngon miệng mà bước xuống kiệu, tiến lại gần Liễu Y Như.

" Không ngờ lại gặp Liễu tiểu thư ở đây nha " _ Hạ Đình phe phẩy quạt.

" Ngươi đến đây để làm cái gì? " _ Liễu Y Như nhíu mày nhìn Hạ Đình đang phe phẩy quạt.

Hạ Đình nhìn Liễu Y Như nhìn mình như đang nhìn kẻ địch, tâm trạng thập phần hài lòng với biểu hiện này liền bắt đầu bịa chuyện: " Là Nhiếp chính vương hẹn ta đến cùng ngài ấy dùng cơm nha " _ Hạ Đình cười cười.

" Ngươi bớt suy diễn đi, Nhiếp chính vương làm sao có thể mời một cái đoạn tụ bẩn thỉu như ngươi đến cùng dùng cơm, nhìn thôi còn bẩn mắt nữa là " _ Liễu Y Như châm chọc Hạ Đình, ánh mắt chứa đựng đầy vẻ khinh thường.

" Ái nha nha, cho dù ta là một cái đoạn tụ bẩn thỉu cũng là được Nhiếp chính vương mời đến, còn ngươi lấy tư cách gì mà đến đây " _ Hạ Đình lại phe phẩy quạt ngọc trong tay.

" Nói đến bẩn thỉu, Liễu tiểu thư tự nhìn lại mình xem một thân đầy mùi mồ hôi lại dám gặp Nhiếp chính vương, không sợ Nhiếp chính vương vừa gặp sẽ đuổi người hay sao? " _ Hạ Đình dùng quạt ngọc che miệng cười khẽ.

Lúc Hàn Vũ đến nơi liền thấy hai người một nam nhân mặc y phục màu xanh ngọc đang phe phẩy quạt ngọc, một nữ nhân mặc y phục màu hồng đang đứng nói gì đó. Nữ nhân có vẻ rất bực tức nhưng không làm gì được, tức đến dậm chân. Hàn Vũ thả nhanh bước chân tiến lại gần hơn liền bị dọa cho hết hồn. Gì đây? Một Liễu Y Như hắn đây còn chưa đủ mệt hay sao ở đâu lại có thêm một Hạ Đình nữa vậy? Đã vậy bọn họ còn ầm ĩ, mỗi một câu đều có hắn, chuyện gì đang xảy ra??

Hàn Vũ nhanh chóng đi lại gần hơn, chưa kịp nói câu gì thì một cái bóng màu xanh ngọc mang theo mùi hương thơm mát của rừng trúc chạy lại ôm lấy cánh tay rắn chắc của hắn. Hàn Vũ chưa kịp hỏi chuyện thì cánh tay còn lại cũng bị cái bóng màu hồng mang theo mùi mồ hôi ôm lấy. Mùi mồ hôi khiến Hàn Vũ như muốn ngất tại chỗ.

" Các người lập tức buông tay ra hết cho ta! " _ Hàn Vũ lạnh mặt.

Liễu Y Như thấy vẻ mặt của Hàn Vũ lạnh xuống liền hoảng sợ mà buông tay. Chỉ có Hạ Đình vẫn như cũ, vẫn ôm lấy cánh tay của Hàn Vũ.

" Nhiếp chính vương mời ta đến dùng cơm mà lạnh mặt như vậy, một lát dùng cơm làm sao cảm thấy ngon miệng được " _ Hạ Đình vừa nói vừa ôm chặt cánh tay rắn chắc kia, đôi môi mọng lại nói nhỏ bên tai của Hàn Vũ: " Ngài mà không phối hợp với ta, ta liền rêu rao ngươi cưỡng hôn ta, xem bá tánh nhìn ngươi như thế nào khi cưỡng hôn một nam nhân ".

Hàn Vũ vừa nghe xong liền dẹp ngay ý nghĩ đẩy người ra, không một chống cự mà phối hợp với Hạ Đình.

Nhìn từ góc độ của Liễu Y Như chỉ thấy Hạ Đình như đang hôn lỗ tai của Hàn Vũ, nàng ta siết chặt cái giỏ, giọng nói chua như mùi mồ hôi của nàng ta vang lên: " Nhiếp chính vương, hôm nay ta đến đây để báo đáp ân tình của ngài, ta đặc biệt làm các món ăn này để bồi ngài dùng bữa " _ Liễu Y Như giở nắp đậy ra bên trong là thức ăn đã sớm đổ ra giỏ, Liễu Y Như liền ngượng ngùng đậy nắp lại.

" Vậy để ta sai hạ nhân làm lại món ăn để ta bồi người dùng bữa ".

Hạ Đình lén lút bóp eo của Hàn Vũ, ra hiệu cho Hàn Vũ từ chối Liễu Y Như. Hàn Vũ không muốn dùng bữa cùng Liễu Y Như, liền tận lực mà phát huy lí do mà Hạ Đình bịa ra: " Không cần, hôm nay ta bận dùng bữa với Hạ công tử rồi, ngươi về đi. Người đâu mau ra đóng lại cửa phủ! " _ Hàn Vũ không cho Liễu Y Như một chút mặt mũi sai hạ nhân đóng cổng.

Liễu Y Như nhìn cánh cửa dần đóng lại mà tức giận vô cùng. Nàng ta không ngờ Hàn Vũ lại không cho nàng ta một chút mặt mũi nào, nếu tin này mà truyền ra ngoài, nàng ta sẽ bị bao tiểu thư, công tử thế gia cười nhạo, nàng ta còn mặt mũi nào mà đi ra khỏi phủ. Liễu Y Như vứt giỏ thức ăn xuống đất, quay người bỏ đi. Đôi bàn tay nàng ta nắm chặt lại, gương mặt vốn dĩ trắng trẻo đã hơi chuyển màu do đứng ngoài trời quá lâu.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!