Lão thái giám gấp gáp đi làm thánh chỉ, chạy khắp nơi truyền khẩu dụ của bệ hạ, không dám chậm trễ, trong lòng nơm nớp lo lắng cho cái mạng già nhỏ bé của mình. Lão biết rằng khi khẩu dụ được truyền ra thì người thiệt thòi không phải là A Đào mà là lão. Mụ hoàng hậu ác độc kia sẽ quấn lấy hỏi này hỏi nọ, lão sẽ phát điên mất. Ôi thần linh, xin hãy tha thứ cho một kẻ phàm phu tục tử như lão!!!
Lão thái giám đi truyền khẩu dụ, rất nhanh bá tánh cả nước liền biết được tin cung của bệ hạ lại có thêm một Phi tần mới. Khắp các trà quán đều bàn luận về chuyện này đến nỗi nước bọt văng tung tóe. Phủ Thái úy thì sớm đã sớm cho đóng cửa phủ không tiếp khách nhân, trong lòng lão Thái úy đã sớm có một trận giận dữ nhưng khi lên triều liền thành một bộ mặt nịnh hót.
Trước khi lão Thái úy đóng cửa phủ thì Hạ Thừa tướng đã nhanh chóng đến chế giễu lão một phen, sau đó vô cùng hài lòng mà rời đi, phía sau lão Thái úy tức đến run người, gương mặt sa sầm mà sai người đi đóng lại cửa phủ.
Phủ Thái úy đã sớm náo loạn trong lòng một trận, trong cung lại càng loạn hơn. Liễu Y Linh làm loạn ngay tại Dưỡng Tâm Điện muốn gặp Thần Quân Kỳ, nhưng Thần Quân Kỳ đã sớm lên triều, ả ta liền bị ám vệ ngăn cản. Ả ta không cam tâm liền dùng uy áp của chức vị Hoàng hậu hòng làm cho A Đào một trận xấu hổ. A Đào nghìn lần ngu ngốc biết tin phụ mẫu cũng cái tiểu đệ đệ đang nằm trong tay Hoàng đế bệ hạ liền khôn ra, chọc cho Liễu Y Linh thập phần tức giận bỏ đi.
A Đào bị kéo đến bước đường này, nàng ta đành phải chấp nhận số phận. Nếu không làm theo đường nào người thân của nàng cũng không yên ổn. A Đào chăm chỉ ngồi đọc những mưu kế chốn cung đình của các Phi tần đời trước. Cách nhanh nhất đưa Phi tần vào lãnh cung. A Đào càng đọc càng nghiện, hằng ngày không ăn thì lại đọc, tìm hiểu tỉ mỉ hết tất cả, tạo ra một cái bẫy hoàn hảo chỉ chờ mụ Hoàng hậu ác độc rơi vào.
A Đào từ một nô tì thấp kém dần bộc lộ ra vẻ xinh đẹp hiếm có. Liễu Y Linh đẹp sắc sảo thì A Đào lại như một đóa sen trắng làm động lòng người. A Đào luôn nhớ đến sự cực khổ của bản thân lúc trước nên không làm khó các nô tì trong cung. Điều này luôn làm các nô tì cảm kích không thôi, âm thầm quyết tâm hầu hạ cho vị chủ tử này thật tốt. Trái ngược với A Đào hiền dịu thì Liễu Y Linh chính là một kẻ ngạo mạn hống hách, từ khi A Đào được phong Phi ả ta liền giận chó đánh mèo, tì nữ trong cung lỡ làm sai hay trái ý ả ta một chút liền chịu phạt cực kì nặng nề. Điều này luôn khiến các nô tì trong cung hoảng sợ không thôi.
Thần Quân Kỳ vô cùng phối hợp với A Đào, hằng đêm đều cùng tiểu đệ đệ đến cung của A Đào điên cuồng cày cuốc. A Đào mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh mà ngồi uống trà bên ngoài, lớn giọng kêu la. Bên cạnh là hai cung nữ đang phe phẩy quạt, mặt bọn họ sớm đỏ như máu, ngại ngùng e thẹn khi nghe những âm thanh không dành cho trẻ con. Sau khi bệ hạ xong việc A Đào liền ngáp ngắn ngáp dài mà đi vào gian phòng kế bên, an tĩnh mà ngủ.
Mọi chuyện cứ như vậy kéo dài đến hai tháng, lão Thái giám liền đi truyền khẩu dụ là Hoàng Quý Phi mang hỷ. Khắp nơi đều hân hoan đón mừng, chờ đợi một sinh linh không hề có thật. Liễu Y Linh tức giận vô cùng khi nghe tin liền mặc kệ tôn nghiêm của mẫu nghi thiên hạ mà chạy đến cung của ả nô tì cũ làm loạn, bị Thần Quân Kỳ cho người tiễn đi. A Đào vui vẻ cười ha hả cùng với hai nô tì ngồi ăn bánh hoa quế. Cười đến nỗi chảy nước mắt.
A Đào xoa xoa bụng thầm nghĩ phải ăn thật nhiều vào cho bụng mau to mới được, chứ nàng ta quá gầy. A Đào tâm trạng nặng nề liền ăn thêm hai bát cơm, ăn liền ba cái bánh bao nhân thịt mới thỏa mãn mà đi nghỉ trưa.
Tất cả ngỏ ngách trong cung đều bị Liễu Y Linh làm ầm ĩ lên, nhưng chỉ có một chỗ duy nhất mà nàng ta không dám làm loạn đó là Dưỡng Tâm Điện. Trong điện tiểu Vương gia đang nằm trên ghế dài ăn quả hạch do tự tay bệ hạ bóc. Bệ hạ cứ như hạ nhân, hết bóc rồi đút, hết đút rồi lau miệng cho Vương gia. Con thỏ trắng nằm trong giỏ lâu ngày không vận động đã sớm trở nên mập mạp, còn đâu dáng vẻ thỏ trắng ngày nào.
Hoa Manh sau khi ăn xong liền ngủ trưa, Thần Quân Kỳ ngồi ở một bên mà phe phẩy quạt cho cậu mát. Thần Quân Kỳ yêu thương mà hôn trán Hoa Manh một cái chụt, sợ đánh thức cậu mà lực tay thêm mạnh hơn.
Thần Quân Kỳ ôn nhu mỉm cười nhìn đệ đệ đang ngủ, hắn ban ngày phải hầu hạ Tiểu bá vương của hắn cho tốt, đến đêm hắn mới có thịt ăn chứ.
Hôm thứ 6 tui chạy từ phòng ra, cái võng yêu thương tui nên kéo tui lại, tui ngã đập đầu xuống đất. Tui cao có mét sáu mấy à, ngã xong cái khóc luôn 😢😢😢. Mà hông hiểu nỗi là lúc đó tui hân hoan cái gì mà tui chạy như điên 😔 té một cái phải gọi là long trời lỡ đất luôn. U là trời hông 😢.