TG: Tui nói nó buồn dì đâu á . mọi người đọc ít like vs cmt quá à.
Buồn gớt nước mắt luôn... nên á cmt nhìu Vô bình luận vào like theo dõi tui đi.
Để có gì tui còn động Lực ra chương với á.>[ cho có động lực viết H]
>_< nhớ đó like nha
Mãi iu à 🥰🥰😘😘😘
Tiếp truyện.
Anh đi sau cậu một khoản thì thấy cậu đứng trước một bé trai mới tiếng hóa hình tại và đuôi chưa hóa thành. Thấy cậu đứng đó anh bèn hỏi.
- Cậu sao vậy không định đi tiếp à.
- đứa bé này... /_ Cậu nhìn anh rồi nói.
- Những người như đứa bé này không nhà ,không nơi nương tựa. nếu lớn lên có chí thì đi vào quân khu ở Lâm Gia thành.
- Vào đấy được huấn luyện bảo vệ chủ ,có thể làm bảo tiêu hoặc ra các chiến trường lập công làm tướng. Vậy thì còn xoay sở ở lại nếu không sẽ bị coi là lưu lạc thú.
- Vậy .. Ta có thể... nhận cậu bé làm tùy tùng không.
Anh gật đầu
- Có thể nếu tên này muốn.
Cậu nhìn cậu bé rồi Ngồi xuống vạt áo đỏ phủ kên trên đất nói.
- Ngươi muốn theo ta không.
- Theo người ta không thể được.
- Vì sao. Nếu ngươi không theo ta thì ngươi sẽ thành lưu lạc thú đấy.
- Như nào ngươi muốn làm lưu lạc thú sao.
- Ta không muốn nhưng.. nhưng.
Đứa bé kia đảo mắt rồi cuối đầu cụp mắt xuống rồi lại cương quyết ngẩng lên nhìn cậu. Cậu gập người cuối rất thấp đầu rồi nói.
- Cảm ơn thiếu gia có lòng tốt. Nhưng ta còn một caca và một tiểu đệ không thể đi cùng thiếu gia. Thành thật xin lỗi.
Cậu nhíu mày , nhưng vẫn ngồi xỏm nhìn đứa bé kia rồi bảo.
- Ngươi thật không đi?
- Vâng xin lỗi thiếu gia đã mở lời thu nhận ta.
- Nếu ta nhận cả ba thì sao ngươi đi theo ta không.
- Th... Thật. ạ
- Ừ... /_ Cậu nhìn đứa bé mặt mày lắm lem quần áo thì chổ vá chổ may nhìn rất chi là thấp hèn. Lại đứng chung vs hai người mặt trên người những bộ đồ xa hoa. Dù rất lạ nhưng lại rất hòa Nhã.
- Cảm ơn... Cảm ơn thiếu gia.
Cậu không biết từ đâu lấy ra một bao bì trong đó có hai tờ chi phiếu. 200 lượng đưa cho cậu bé.
Nhìn thấy vậy cậu bé xua tay ra bảo .
- Không cần đâu thiếu gia..ngài bảo lưu ta .. ta không thể nhận tiền của ngài.
- Không sao ngươi cứ cầm.. đem về mua thức ăn. ăn cho no mua đồ mới cho ba huynh đệ ngươi, lại tìm một quán trọ ở tạm chờ phân phó của ta.
- Vâng vâng.. Cảm tạ thiếu gia.
- Được rồi mau đi đi.
- Vâng.
- Khoan đã.
- Dạ.. /_ Đứa bé nhìn cậu rồi như tỏ ý hỏi.
- Nếu có chuyện gì đến phũ Vương phũ Mạc Y Vương tìm ta. Cứ trực tiếp tìm hắn hoặc bảo tìm Nhật Huy là được.
- Vậy người này gọi như nào ạ.
- Mặc Y tên hắn.
Đứa nhỏ hoảng hốt kinh ngạc xong lại khiếp sợ.
- Vương gia xin thứ lỗi cho tiểu nhân đã thất lễ.
đứa bé nhỏ gày đáng thương quỳ xuống dập đầu với anh.Khiến anh khiếp sợ nếu là mọi khi thì anh sẻ cảm thấy bình thường nhưng nếu có cậu, Thì không được để cậu nghĩ anh là người xấu được.
- Miễn lễ đi ngươi mau đứng lên.
- Vâng
Anh sau khi nói mới quay lại nhìn cậu rồi nói.
- Đây là lễ nghi ở đây ngươi không cần làm vậy với bất kì ai cả ta hay kể cả hoàng tôn thượng cũng không cần.
- Vậy sao?
Khi nhìn thấy Vương gia cao cao tại thượng của thành Lâm Thành này đang ra sức lấy lòng hiện là thiếu gia của mình. Cảm thấy thiếu gia không tầm thường chút nào.
- Ngươi đi đi..
- Vâng.. tạm biệt Vương gia công tử.
Cuối cùng đứa bé cũng nở nụ cười tươi rồi chạy đi một hướng, Cậu nhìn theo đứa bé rồi cũng đứng dậy phủi vạt áo . Anh nhìn cậu rồi hỏi.
- Ngươi thật sự muốn lưu bọn họ sao.
- Ừ.. Lúc trước ta cũng như vậy lưu lạc trang trải cho cuộc sống vs tỷ tỷ ta.
- Ta có thể gặp tỷ tỷ ngươi không.
Cậu lắc đầu rồi nói.
- Không thể nữa, tỷ tỷ ta không còn trên đời này cũng chỉ còn ta mà thôi.
- Không ngươi còn có ta.
-Ừ. _/ cuối cùng cậu cũng cười như lúc mới gặp hắn.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!