Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Trưởng lão, hắn... Hắn…
Đệ tử Thiên Địa Tông kinh ngạc trợn tròn mắt, tình huống này rốt cuộc như thế nào, trưởng lão chính là cường giả Chân tiên cảnh đó, sao có khả năng bại dưới tay một thiếu niên.
Thanh Dương Tử đứng nơi đó, sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng có cảm giác không được đáp lại.
Khuôn mặt già nua hơi đau một chút, bị đánh đến rung động đùng đùng.
Lấy thực lực Chân tiên cảnh sơ kỳ, lại bị một tiểu tử Viễn Cổ cảnh hậu kỳ đánh bại.
Cái này nếu như truyền ra ngoài, sẽ cực kỳ mất mặt a.
Mà hiện tại càng không cần phải nói, có rất nhiều người đều đổ xô ra đường, dưới sự chứng kiến của vô số người, mình lại thua như vậy.
Trong khi đó, những người dân vây xem kinh hô.
- Tông môn Đại lão gia, lại bại dưới tay Lâm thiếu gia, cái này cũng quá kinh khủng đi.
- Thực lực Lâm thiếu gia rốt cuộc đã đến cấp bậc nào rồi? Sao có khả năng mạnh như thế?
- Nhất là một chiêu kia, quá bá đạo, hai tay tạo thành kiếm, trực tiếp điểm trên trán tông môn Đại lão gia.
- Xem ra, Lâm gia muốn quật khởi rồi, với thực lực bực này, trong Thăng Long Thành, còn ai dám đối nghịch với Lâm gia nữa.
- Ta nghe nói bảy gia chủ của bảy gia tộc lớn ngày hôm qua đều đến Lâm gia xin cưới đó, mặc dù không biết kết quả cụ thể, nhưng 100 phần bảy gia chủ này muốn kết thân đó.
- Ta nghe nói Lâm gia thiếu gia kia cự tuyệt toàn bộ, dù sao Lâm thiếu gia sẽ trở thành đệ tử tông môn, khi đó, sẽ gặp rất nhiều nữ tử khuynh quốc khuynh thành, những tiểu thư lá ngọc cành vàng của những gia tộc kia sao có thể sánh được.
...
- Trưởng lão, hắn...
Thanh Dương Tử khoát tay, tuy có chút mất mặt, nhưng thua chính là thua, hắn không còn gì để nói, có điều nhiều hơn là cảm giác hưng phấn.
Thiếu niên đó nếu trở thành đệ tử tông môn, chắc chắn sẽ được các trưởng lão thi nhau lựa chọn.
Mấy chục năm qua, hắn thu nhận vô số đệ tử, hắn đã từng dạy ra một tên Liệt Thanh Thiên, đáng tiếc người kia mượn gió bẻ măng, xem Thiên Địa Tông là ván cầu tiến nhập vào Cửu đại tông, trở thành đệ nhất thương, Hoàng tông.
Khiến Thiên Địa Tông trở thành trò cười cho các tông môn khác.
Hiện tại, Thanh Dương Tử ở Thăng Long Thành phát hiện được đệ tử này, theo nhận xét của hắn, đệ tử này không kém Liệt Thanh Thiên kia là bao, thậm chí còn cao hơn Liệt Thanh Thiên một bậc.
- Người này là tuyệt thế kỳ tài, còn hơn cả cái tên Liệt Thanh Thiên kia, bây giờ lão phu phát hiện ra hắn, là phúc khí lão phu đã tu luyện mấy đời.
Thanh Dương Tử hưng phấn nói.
Đông đảo đệ tử nghe trưởng lão đánh giá cao như thế, trong khoảng thời gian ngắn, cũng sợ ngây người.
Còn lợi hại hơn so với Liệt Thanh Thiên? Đó là khái niệm gì?
Cái này khiến bọn họ không dám tưởng tượng.
Lâm gia!
Lâm Phàm được mọi người thi nhau ủng hộ.
- Con trai, con thật sự rất lợi hại, cha không thể tin được, cha có thể sinh ra một đứa con lợi hại như vậy, con nói cho cha biết, con có phải con trai của ta hay không?
Lâm Hào Minh kích động khua tay múa chân, cả người lâng lâng.
Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, rất muốn nói ra một câu, ta đích thực không phải con trai của ông.
Nhưng ngẫm lại nên quên đi thì hơn.
Coi như nói rồi, cũng không có người tin tưởng.
Hơn nữa cái tên này, đối với mình cũng tạm được, thôi để hắn có nơi để tự hào vậy.
- Ngày mai con muốn rời khỏi Lâm gia, mọi người…
Bất kể nói thế nào, sinh sống ở đây mười một năm, đột nhiên phải rời đi, tự nhiên cố gắng an ủi mọi người một chút.
Nhưng Lâm Phàm còn chưa nói hết, Lâm Hào Minh trực tiếp lên tiếng.
- Con trai của cha, con chính là Thần Long trên trời, Thăng Long Thành này không xứng với con. Với lại, sau khi tiến nhập tông môn, con nhất định phải nỗ lực thật tốt, tranh thủ kiếm mười bảy mười tám tiên nữ, sau đó chú ý đến việc làm rạng rỡ tổ tông nghe chưa?
- Con yên tâm đi, Lâm gia có cha, còn có thể chịu được, chỉ cần con thường trở lại thăm nhà một chút là được.
Lâm Hào Minh hưng phấn nói.
Thôi được rồi, coi như mình nói vô ích.
- Ca, Lan nhi không nỡ xa ca.
Lâm Lan Nhi nhào vào trong lòng Lâm Phàm nói.
Lâm Phàm sờ sờ đầu.
- Ca sẽ thường xuyên về nhà thăm mọi người.
- Đệ đệ, cố lên.
Lâm Hàm Ngọc cùng Lâm Phi Tuyết tiếp sức nói.
Lâm thị cũng cực kỳ không muốn, nhưng nàng biết, Lâm gia có thể sinh ra thiên tài bực này, chính là phúc khí của toàn bộ bọn họ.
Nếu như để hắn lăn lộn ở Thăng Long Thành nhỏ bé này, để lão tổ tông dưới suối vàng biết được, sẽ mắng bọn họ đến chết mất.
- Được rồi, mọi người yên tâm đi, ta sẽ trở lại.
Lâm Phàm nói.
...
Trận chiến này, Lâm Phàm chèn ép tông môn Đại lão gia, để bảy gia chủ gia tộc lớn nhìn choáng váng.
Bọn họ vốn cho rằng tuy tu vi Lâm gia thiếu gia lợi hại, cũng không quá sao, nhưng bây giờ mới biết, đâu chỉ lợi hại thôi, mà chính là nghịch thiên.
Là tông môn Đại lão gia, hơn nữa còn là một trưởng lão đấy.
Lâm thiếu gia lợi hại như vậy, sau khi tiến nhập tông môn, tiền đồ kia còn phải nói sao.
Hối hận! Vô cùng hối hận.
Sớm biết như vậy, coi như quỳ xuống, cũng phải để Lâm thiếu gia thu nhận khuê nữ bọn họ, cho dù một danh phận trên đầu môi cũng được.
Nhưng đáng tiếc, tất cả đều đã không kịp nữa.
Một phần cơ duyên lớn như vậy, đã tuột mất trong tay, quả thực khiến bọn họ rất tiếc nuối.
...
Ngày hôm sau!
Lâm gia giăng đèn kết hoa, giống như trong nhà có hỉ sự, một nhóm nhạc công đang đứng trước cửa khởi tấu.
Lâm gia từ trên xuống dưới, từ gia chủ, tới người hầu, thậm chí ngay cả gia súc, cũng đều gia nhập vào nghi thức đưa tiễn.
Vô số người dân tụ lại đây, bọn họ muốn nhìn Lâm thiếu gia một chút.
Bởi vì đến bây giờ, Thăng Long Thành mới xuất hiện được một kỳ tài tuyệt thế.
Trong khi đó, Lâm Phàm đứng trong sân, ngẩng đầu nhìn hư không.
Lúc này, một chiếc chiến thuyền trôi nổi trên đó.
Chiếc chiến thuyền này không tính là lớn, nhưng vừa nhìn đã biết nó bất phàm.
Thanh Dương Tử đứng trên thuyền, nhìn Lâm Phàm phía dưới, trong mắt lóe lên vẻ tán thưởng.
Đây là tuyệt thế kỳ tài mà hắn phát hiện, và cũng là một khắc huy hoàng nhất trong sự nghiệp của hắn.
Chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra.
Sau này, tiểu tử kia sẽ trở thành cường giả tuyệt thế, uy chấn thiên hạ.
Mà Thanh Dương Tử hắn, cũng được ghi lại trong sử sách, trở thành người đào được cường giả tuyệt thế.
Nghĩ tới những thứ này, Thanh Dương Tử cũng có chút kích động.
Lâm Phàm nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng gật đầu, thân hình nhảy lên hư không.
- Thiếu gia, nhớ về thăm chúng ta.
Bọn người hầu hô to.
- Ca, hãy nhớ đến muội.
- Tiểu đệ, thuận buồm xuôi gió.
- Con trai của cha, con phải cố gắng lên, nhất định phải mang mười bảy, mười tám người vợ về nha.
Người dân vây xem cũng hoan hô.