Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Nhi tử, ngươi mau tới đây nhìn nương tử mà phụ thân chọn cho ngươi nè.
Từ xa, Lâm Hào Minh mở miệng hô lớn.
Những tức phụ này không tệ, hắn rất hài lòng, chỉ cần nhi tử đồng ý, cưới hết cũng chả thành vấn đề.
Lâm Phàm rất ít xuất hiện ở Thăng Long Thành, tiểu thư những gia tộc này đương nhiên chưa từng thấy qua. Bây giờ, các nàng biết mình sắp thành thê thiếp của hắn, đương nhiên muốn nhìn một chút xem phu quân tương lai dáng vẻ như thế nào.
Thời điểm nhìn thấy Lâm Phàm, các nàng thật không thể dời mắt khỏi hắn, trên mặt hồ, dáng người tuấn tú, tóc dài bồng bềnh, dáng vẻ hờ hững thêm một chút hơi thở bá đạo, làm cho các nàng trầm luân.
Lúc này, các nàng đã có dự định cho tương lai của chính mình, nếu như không có thiên phú võ đạo, hôn nhân căn bản không đến lượt mình tự làm chủ.
Nhưng nếu không thể tự mình làm chủ, cũng phải tìm một người vừa mắt một chút. Bây giờ, vừa nhìn thấy Lâm Phàm, đã bị hắn thu hút. Nếu như lúc trước, còn có chút bận tâm, hiện tại đã hoàn toàn nguyện ý rồi, các nàng nguyện ý làm nương tử của thiếu gia Lâm gia.
Những đại gia chủ khi nhìn thấy bóng người trên mặt hồ kia, trong mắt cũng tản ra tia sáng.
Đây là thiếu gia của Lâm gia à.
Mười một năm không có tiếng tăm gì, thậm chí bị cho là một
thiếu gia phế vật. Bây giờ, lại nổi bật kinh người, khiến cho người trong Thăng Long Thành cảm thấy khiếp sợ.
- Aizzz....
Lâm Phàm thở dài một tiếng, có chút bất đắc dĩ, chuyện này khiến hắn cảm thấy bất ngờ.
Một bước, lại một bước.
Trên mặt hồ như giẫm đất bằng, mặt nước thậm chí không có một tia gợn sóng. Tuy khí tức nội liễm, nhưng khí chất không tầm thường, những công tử trong các gia tộc lớn khác làm sao có thể so sánh.
- Đây là muốn làm gì?
Lâm Phàm đáp xuống mặt đất, ánh mắt lạnh nhạt hỏi.
- Nhi tử à, ngươi mau đến nhìn xem, những cô nương này thế nào?
Lâm Hào Minh cảm thấy làm phụ thân như hắn thật khó, còn phải bận rộn vì chuyện đại sự cả đời của con trai.
Trong lòng Lâm Phàm bất đắc dĩ, sau đó khoát tay.
- Ta hiện tại một lòng chú tâm tu luyện, không có thời gian suy nghĩ về những thứ này.
Mình bắt buộc phải trở thành cường giả, tồn tại trên đỉnh cao, hơn nữa những em gái này tuổi đời đều quá nhỏ đi, các ngươi xuống tay được nhưng tiểu gia không thể, tràn đầy cảm giác tội ác a.
Giờ khắc này, những cô nàng kia đang bắt đầu hạ thấp giọng thảo luận.
- Lâm thiếu gia thật anh tuấn.
- Tuổi còn trẻ, thực lực mạnh mẽ, nếu như trở thành nương tử Lâm thiếu gia, sau này sẽ rất có cảm giác an toàn…
- Con trai à, việc tu luyện cũng không thể nhất thời nóng lòng, việc cần làm trước tiên là thành gia, sau đó có dòng dõi, rồi tu luyện cũng không muộn.
Lâm Hào Minh nghe Lâm Phàm không đồng ý cũng cuống lên, nguyên bản, lúc sinh Lâm Phàm, Lâm Hào Minh suy nghĩ sẽ bồi dưỡng hắn, sau đó để hắn đương gia làm chủ.
Nhưng bây giờ, đứa con trai này nhất định sẽ được chọn vào trong tông môn, chức gia chủ Lâm gia chỉ có thể truyền cho đời kế tiếp thôi. Chỉ cần giao chức gia chủ ra, hắn có thể thả lỏng toàn thân rồi.
- Đúng đấy, đúng đấy, Lâm thiếu gia, tu luyện không nên vội vã nhất thời, trước tiên cần phải thành gia rồi mới có thể lập nghiệp.
- Bái đường thành thân rất nhanh, không mất bao nhiêu thời gian đâu.
Mấy đại gia chủ mồm năm miệng mười nói, mà các tiểu thư cũng chủ động vứt loạn mị nhãn về phía Lâm Phàm.
Lâm Phàm còn thật sự sợ những người này rồi.
Thành cái rắm!
Nhiều em gái nhỏ tuổi như vậy, tâm trí đương nhiên không thành thục rồi.
Sau đó hắn phải một lòng tu luyện, không chừng một ngày nào đó lại bị đội mấy cái mũ xanh trên đầu thì khổ lắm. Khi đó tu vi chắc chắn đã tăng lên, nhưng mấy cái mũ xanh này chắc chắn không gỡ bỏ được.
- Không cần nói nữa, đừng nhắc đến chuyện này, ý đồ các ngươi đến đây ta đều hiểu rõ.
- Hôm nay, ta nói một câu, chỉ cần sau này các ngươi không tìm tới Lâm gia gây phiền phức, Lâm Phàm ta cũng sẽ không gây phiền phức cho các ngươi, nếu như trong Thăng Long Thành, các ngươi bị ức hiếp, ta cũng có thể giúp các ngươi làm chủ, còn về chuyện cầu thân, không cần bàn lại.
Lâm Phàm nói.
Mọi người thấy Lâm Phàm quả quyết cự tuyệt, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên làm như thế nào cho phải.
Sau đó, từng người đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Hào Minh, hi vọng hắn có thể nói đỡ một chút.
- Chuyện này... Này.
Lâm Hào Minh cũng rất bất đắc dĩ.
Nhi tử này của hắn bình thường trầm mặc ít nói, ngay cả hắn cũng không có biện pháp.
- Nếu không thì trì hoãn lại một chút?
Lâm Hào Minh nhìn về phía mọi người.
- Được rồi, đều rời khỏi đi, ngày mai là lúc ta tỷ võ với Thanh Dương Tử, các ngươi không nên quấy rầy ta.
Lâm Phàm xoay người, chắp hai tay sau lưng rời đi.
Mấy đại gia chủ, hiện lên tia thất vọng.
Dưới cái nhìn của bọn họ, chuyện cầu thân chính là sự đảm bảo tốt nhất. Hiện tại, Lâm thiếu gia mặc dù đã nói sẽ bảo hộ bọn họ, nhưng bọn họ vẫn cảm thấy có chút bất an, không được an toàn lắm.
Lâm Hào Minh biết việc này không có đường xoay sở nên cũng nói theo.
- Các vị, hãy về trước
đi, việc này đến đây thôi vậy.
- Nhi tử ta cũng nói rồi, hắn sẽ che chở Thăng Long Thành, mà Lâm gia ta cũng không thích tranh cướp, vì lẽ đó, các ngươi có thể yên tâm.
Hắn có chút tiếc nuối, mục đích cầu thân của Thất đại gia chủ, hắn đương nhiên hiểu rõ, việc kiếm cho nhi tử một ít nương tử là mục đích chủ yếu nhất.
Bây giờ, thằng con đã không muốn, chẳng lẽ thằng cha như hắn tự cưới cho mình chứ.
Nếu Lâm gia thích tranh đoạt, Lâm Hào Minh cũng sẽ không qua được nhiều năm như vậy, vẫn không có mục đích, mỗi ngày du thủ du thực, ăn no chờ chết.
Đông đảo gia chủ nhìn Lâm Hào Minh, cuối cùng ôm quyền cáo từ, có điều vẫn để lại những lễ vật đã mang tới, xem đây là một phần quà ra mắt.
Trong phòng!
Sau khi Lâm Phàm biết mọi người đã rời đi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
- Thực sự, con mẹ nó, quá khủng bố.
Ngày mai sẽ phải đối chiến với Thanh Dương Tử kia.
- Lâm Phàm đã nhìn ra, tu vi Thanh Dương Tử này là Chân tiên cảnh sơ giai.
Trên Viễn Cổ cảnh đại viên mãn có cảnh giới khác.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!