Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Đại Thánh, lúc này không phải thời điểm liều mạng, nếu chúng ta còn không đi, lúc bọn hắn phản ứng lại chúng ta thật sự không thể đi được đâu.
Lâm Phàm vội vàng nói.
Tuy tình huống hiện giờ có chút cải biến, nhưng trong đó cũng đã tăng thêm một phần nguy cơ.
Nếu để bọn họ phát hiện mình là Nhân tộc, sợ rằng bọn họ sẽ vây quét chính mình, khi đó mình sẽ gặp phiền toái rất lớn.
Tuy thân thể mình vô địch, dưới sự vây công của nhiều chí cường giả như vậy sẽ không có nguy hiểm tính mạng, nhưng bọn hắn liên thủ phong ấn mình, đó hoàn toàn là đùa quá mức rồi.
- Ngươi đi đi, giúp ta chăm sóc thật tốt Hầu tộc, nếu tình huống không thể nghịch chuyển ngươi có thể để bọn họ tự sinh tự diệt, lão Tôn ta tuyệt đối không oán trách ngươi.
Lúc này, tròng mắt Đại Thánh tuôn ra tinh quang chói mắt, giống như muốn ăn thua đủ với đám người kia.
Lâm Phàm hết chỗ nói rồi, chuyện này là cái quái gì vậy, sao lại kiên quyết đến thế?
Chẳng lẽ không biết đạo lý giữ được núi xanh, không lo gì củi đốt hay sao?
Nếu cứ tiếp tục chờ đợi ở đây, cuối cùng chỉ có một con đường chết thôi.
Lúc này, Lâm Phàm hận không thể một cước đạp con khỉ trước mát này ngã xuống đất, để hắn biết nhịn một chút gió êm sóng lặng, lùi một bước trời cao biển rộng thế nào, còn nếu cứ quật cường đứng lên tiến về phía trước, chắc chắn biến thành tro bụi, ngay cả một chút cặn bã cũng không sót lại.
Lúc này, Lôi Cuồng Long thấy đông đảo lão tổ hỗn chiến với nhau, vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mọi việc biến hóa thật sự quá nhanh, lúc trước mấy chí cường giả này còn rất tốt, nhưng giờ lại giống như có thù oán với nhau, lao vào chém giết rất ác liệt.
Đối với mấy chuyện này, Lôi Cuồng Long hắn đều không quan tâm, hắn chỉ để ý cái tên Lôi Minh kia mà thôi.
Lôi Minh khiến hắn chịu nhục nhã như vậy, cả đời hắn sẽ không bao giờ quên.
Nếu không phải tên này, mình cũng sẽ không mất mặt trước mặt mọi người như vậy, bây giờ tên kia bị lão tổ chém giết khiến Lôi Cuồng Long hắn rất hưng phấn.
Cho dù tên kia chết hắn cũng không cho hắn được dễ chịu.
Lôi Cuồng Long có một ý nghĩ, mang thi thể Lôi Minh đi, sau khi trở về cố gắng đông kết hắn lại sau đó luyện chế hắn thành khôi lỗi khiến hắn vĩnh viễn làm chó cho mình.
Nhưng thời điểm Lôi Cuồng Long đưa mắt nhìn đến thi thể Lôi Minh, lại đột nhiên phát hiện thi thể kia đã biến mất không thấy.
Nội tâm Lôi Cuồng Long ngưng lại, cảm giác có chuyện gì đó đang phát sinh.
Sau đó Lôi Cuồng Long tìm trái tìm phải cũng vẫn không tìm thấy thi thể Lôi Minh.
Thời khắc này, Lôi Cuồng Long kinh hãi, giống như hắn phát hiện ra sự tình khủng khiếp gì đó.
- Lão tổ, các ngươi đều bị gạt rồi, thi thể của tiểu tử Lôi Minh kia không thấy nữa.
Lôi Cuồng Long rít gào, nói chuyện này cho đám lão tổ biết.
Lôi tổ đang trấn Biên Bức tổ, sắc mặt đột nhiên biến đổi, sau đó nhìn phía thi thể Lôi Minh.
Khi phóng tầm mắt tới, hắn kinh dị phát hiện thi thể dĩ nhiên không thấy nữa.
- Lôi tổ, bản tổ đã nói rồi, đây là có người gây xích mích mà.
Biên Bức tổ hét lớn.
...
Lâm Phàm đang khuyên bảo Đại Thánh, nghe được thanh âm này, bắt đầu cuống lên, giời ạ, bị phát hiện rồi!
- Đại Thánh... Lâm Phàm nói rằng.
- Ngươi đi đi, không cần lo cho ta.
Đại Thánh kiên định nói.
- Cmn, nằm xuống đi.
Lâm Phàm cuống lên cũng bất chấp tất cả, lấy viên gạch ra trực tiếp đập Đại Thánh ngất, sau đó thu hắn vào Động Thiên.
Mẹ kiếp ngươi là cái quái gì mà khó khuyên như vậy, lấy viên gạch đập choáng ngươi vẫn tốt hơn.
- Lôi Minh...
Lôi tổ nhìn thấy bóng người ẩn thân lộ ra thì tức giận gầm hét.
- Lôi lôi cái mẹ ngươi ý, ta chơi chán rồi ta đi đây.
Lâm Phàm tức giận mắng một tiếng sau, đó co giò chạy nhanh.
Những lão tổ chí cường giả này đều không yếu, nếu bọn chúng làm thật, chính mình sẽ chịu thiệt thòi mất.
Đám người các tộc sững sờ, hoàn toàn bị hình ảnh trước mắt làm ngốc trệ.
Bọn họ còn chưa hiểu chuyện này rốt cuộc như thế nào.
- Các ngươi nhìn đi, chuyện này đều là âm mưu của tiểu tử này, chúng ta đều bị lừa rồi, Hầu Tử chắc cũng bị hắn cứu đi rồi.
Biên Bức tổ gầm thét.
Bọn họ vì trấn áp Đại Thánh, không biết đã thương lượng bao lâu, chuẩn bị bao nhiêu hậu chiêu, nhưng bây giờ đều không dùng được.
- Đuổi theo...
Biên Bức tổ chợt quát một tiếng, hai cánh như cánh ác ma chấn động mạnh, hóa thành một đạo cầu vồng trong chớp mắt đuổi theo Lâm Phàm.
Thời khắc này, Lôi tổ cũng kịp phản ứng, tức giận rít gào, hắn không nghĩ tới chính mình lại bị đùa bỡn như vậy.
Đáng ghét, thật sự quá ghê tởm.
Lâm Phàm cảm giác tình huống bây giờ quá kích thích, một đám chí cường giả đuổi theo mình không chịu buông, muốn liều mạng cùng mình đây mà.
Lâm Phàm quay đầu lần thứ nhất, phát hiện mấy tên chí cường giả kia theo sát sau lưng, bám chặt theo không nghỉ chút nào.
Căn bản không thoát ra được.
- Phải làm gì bây giờ? Có biện pháp gì có thể đem dứt ra được người kia bỏ lại đây?
Lúc này, đầu óc Lâm Phàm xoay chuyển rất nhanh, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, không nghĩ ra được biện pháp gì.
Mười ngày sau.
Lâm Phàm đã vượt qua vô số thế giới, hắn vẫn luôn muốn cắt đuôi đám sau lưng nhưng bọn họ giống như cắn thuốc vậy đuổi theo mình dai như đỉa, như kiểu không cắn chết mình thì quyết không buông ra vậy á.
Trong mười ngày này, Lâm Phàm bị những chí cường giả oanh tạc không biết bao nhiêu lần, nếu không phải dựa vào thân thể vô cùng cường đại này, sợ hắn đã sớm bị đánh chết rồi.
Ngay lúc này, mắt Lâm Phàm sáng lên, hắn thấy phía trước có một thế giới, bên trong tràn đầy khí tức an lành, khắp nơi hoa thơm chim hót, giống như nhân gian tiên cảnh.
Lúc này, bên trong thế giới kia có hai bóng người tiến vào trong một cái hồ nước màu trắng.
Ao màu trắng kia giống như có thất sắc yên vụ.
- Dao Trì tỷ tỷ, thiên địa thần thủy này quả nhiên là bảo bối tốt, thường ngâm mình trong đó cũng khiến làn da thay đổi tốt hơn rồi.
Người đang nói là một cô gái có chín cái đuôi mềm mại phía sau.
Cô gái này chính là Hồ tổ, tuy rằng nàng rất thanh xuân mỹ mạo, nhưng cũng là lão quái vật sống vô số kỷ nguyên rồi.
Còn Dao Trì tỷ tỷ kia chính là Dao Trì Lão Mẫu, một nữ chí cường giả.
- Đây là tự nhiên, Đát Kỷ muội muội có thể thường xuyên đến đây với tỷ tỷ, lúc đó tha hồ ngâm mình.
Dao Trì Lão Mẫu khẽ cười nói.
Thân thể có lồi có lõm, ẩn giấu trong ao như ẩn như hiện, phong quang vô hạn.
Nhưng ngay lúc này, một đạo khí tức đột nhiên truyền đến, khiến sắc mặt hai người biến đổi.
Lâm Phàm bay trong hư không đột nhiên huýt sáo nói.
- Oa, các mỹ nữ, chúng ta đến thăm các nàng đây.
- Tặc tử... Hai nữ nhân nhìn thấy Lâm Phàm, sắc mặt nhất thời đại biến, một trận thần quang hiện lên, quần áo được phủ lên người nhị nữ.
- Lôi tổ, Biên Bức tổ, Thôn Thiên tổ…ta thấy rồi, các ngươi mau tới đây xem này.
Tinh quang trong mắt Lâm Phàm sáng ngời, có thể đào tẩu hay không cũng chỉ có thể dựa vào chuyện này mà thôi.
Dao Trì Lão Mẫu và Hồ tổ nghe lời nói này thì biến sắc, sau đó hai người ngước nhìn hư không, quả nhiên thấy phía sau tặc tử này, có mấy vị chí cường giả khác.