Dịch & biên: †Ares†
- Ài, sư phụ cũng thiệt là, mới nói sai có một câu thôi đã nhốt mình vào nơi này, cũng không biết khi nào mới được ra đây.
Trong một gian phòng được dựng hoàn toàn bằng những viên đá to lớn, một nữ tử mặc áo xanh, làn da như tuyết trắng đang ngồi trước bàn đá, chống bàn tay mềm mại sáng bóng lên cằm, con mắt lấp lánh như hai viên bảo thạch nhìn mãi lên trên chiếc giường cũng bằng đá ở cách đó không xa.
- Sư phụ nói nếu trên giường đột ngột xuất hiện người thì sẽ không bị phạt nữa, nhưng mà vừa nghe đã biết là lừa ta rồi, làm sao đột nhiên có người xuất hiện được chứ. Căn cứ ghi chép của tông môn, cả ngàn năm qua nơi đây đều chưa từng xuất hiện người nào.
Mộc Tiểu Xảo có một sư phụ rất yêu thương mình, có điều sư phụ đã lớn tuổi nên hơi cứng nhắc một chút, chỉ cần nàng phạm sai lầm là sẽ phạt cấm túc.
Gian nhà đá này, thật lâu trước kia là cấm địa, sau không biết nguyên nhân gì mà trở thành nơi cấm túc các đệ tử phạm sai lầm.
Nơi này rất rộng, kín khẽ không có khe hở, bốn phía đều là tường đá, ngoại trừ có thêm một cái giường đá cùng một bộ bàn ghế đá thì không còn vật gì nữa.
Ngay tại lúc Mộc Tiểu Xảo còn đang nghĩ xem làm thế nào để vượt qua thời gian một tháng bị cấm túc, đột nhiên không gian quanh chiếc giường đá kia giống như bị bóp méo, một bóng người không biết từ đâu rớt xuống, lẳng lặng nằm ở trên giường không nhúc nhích.
Mộc Tiểu Xảo giật nảy mình, trợn tròn mắt.
Mộc Tiểu Xảo nuốt một ngụm nước miếng, thận trọng đi gần tới giường, muốn nhìn xem rốt cuộc là người nào.
"Tít tít."
"Tít tít."
Đôi mắt trong suốt của Mộc Tiểu Xảo mở càng lớn hơn, cảm giác lông tóc dựng đứng cả lên, đây là tiếng gì chứ?
- Aaaa…
Khi Mộc Tiểu Xảo nhìn thấy bóng người nằm trên giường thì tức thì hét ầm lên, sau đó lập tức che miệng, không dám tin nhìn tình huống trước mắt.
Thật nhiều máu.
Thật nhiều miệng vết thương.
Thậm chí chỗ bả vai của người kia còn bị chém gần đứt lìa, lộ cả xương trắng ra ngoài, khiến Mộc Tiểu Xảo cực kỳ hoảng sợ.
- Sẽ không chết chứ?
Mộc Tiểu Xảo cố trấn tĩnh nhìn kỹ người trên giường, tới khi thấy vật ở dưới khố người này, nhất thời lại đỏ bừng mặt hét ầm lên.
- Sư phụ, cứu mạnggg…
Mộc Tiểu Xảo vắt chân lên cổ chạy ra ngoài, chỉ thấy thật sự là quá kinh khủng.
Nhà đá này có duy nhất một cửa ra vào, nơi đó không bị khóa, có thể tự do rời đi. Nhưng đệ tử tông môn không một ai dám ra ngoài trước khi thời gian cấm túc kết thúc.
....
Không biết qua bao lâu.
Lâm Phàm cảm giác ý thức của mình giống như một chiếc thuyền nhỏ trôi nổi bất định trong biển, giờ đang gặp phải mưa gió mãnh liệt, lúc nào cũng có thể bị sóng chồm lên nuốt mất.
Bóng đêm, không có một tia sáng nào.
Ta đã chết rồi sao?
Giờ phút này mưa càng lúc càng dữ dột, thuyền nhỏ bị lật úp, Lâm Phàm nhắm nghiền hai mắt, vô lực rơi vào nước biển, dần dần chìm xuống.
Không có một tia tri giác, không có một tia khí lực, chỉ sợ sẽ hoàn toàn chìm nghỉm.
- Lâm sư đệ, đệ có thể mà.
- Lâm sư đệ, cố lên, phải sống tiếp nhé.
- Sư đệ, dùng sức bơi lên trên đi, nhất định không được chìm xuống.
....
Giờ khắc này từng gương mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mắt Lâm Phàm, trên mặt mỗi người đều mang nụ cười cổ vũ.
- Các sư huynh…
Lâm Phàm thì thào nói.
- Aaaa…
Lúc này Lâm Phàm hét lên, dùng toàn lực muốn ngoi khỏi mặt biển, thế nhưng từng bước so với từng bước càng thêm gian nan.
....
- Tông chủ, hắn tỉnh rồi.
Lâm Phàm bỗng nghe được chung quanh rất ầm ĩ, hắn chợt muốn mở to mắt, nhưng ánh sáng tràn vào bất ngờ khiến hắn không thể nhắm lại rồi từ từ mở ra lần nữa. Vài bóng người xuất hiện ở trước mặt Lâm Phàm.
- Sư huynh, tông chủ…
Lâm Phàm mơ mơ màng màng nhìn những bóng mờ này, gian nan gượng dậy hé miệng, thế nhưng khi nhìn rõ những người trước mặt, hắn lại vô lực thả người nằm xuống.
Đây không phải các sư huynh, cũng không phải tông chủ.
- Tỉnh rồi thì nghỉ ngơi cho tốt, ngươi bây giờ có lẽ có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng không cần lo lắng, nơi đây rất an toàn, không người nào có thể hại ngươi được. Chúng ta ra ngoài trước đi, để hắn được một mình yên tĩnh.
- Vâng, tông chủ.
....
Khi những người này đi rồi, Lâm Phàm nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, không biết đây rốt cuộc là nơi nào. Tông chủ đưa mình tới đâu vậy, nơi đây là đâu, tông môn thật sự đã bị diệt rồi sao?
....
Lúc này ở một chỗ trong đại điện.
- Tông chủ, đây là truyền thừa duy nhất còn lại của Hắc Nham sư tổ, đệ nghĩ chúng ta nên thu nhận và giúp đỡ hắn.
Đứng ở trong đại điện, một nam tử trung niên uy vũ bất phàm, vẻ mặt cô đơn nói.
Hắn là nói với một nam tử đứng trên đại điện, trong tay cầm lệnh bài, chính là lệnh bài Thánh Ma lão tổ tiêu hao một thân tinh khí để đưa Lâm Phàm tới được đây.
Bên trong đó có ghi lại việc Thánh Ma Tông diệt tông, còn có tình huống của Lâm Phàm.
Ở trong đó, Thánh Ma lão tổ thỉnh cầu bản tông cứu sống Lâm Phàm, thu nhận hắn, để Thánh Ma Tông giữ lại được truyền thừa duy nhất.
- Việc này ta đã suy nghĩ kỹ càng, Hắc Nham sư tổ là tiền bối của bản tông, hiện giờ tông môn bị diệt, chúng ta đương nhiên phải chiếu cố thật tốt truyền thừa duy nhất của sư tổ. Đợi hắn khỏe lại sẽ cho hắn lựa chọn quay về bản tông hoặc tiếp tục truyền thừa tông môn, nếu lựa chọn truyền thừa tông môn thì cho hắn Vô Danh phong ở phía Tây Bắc.
Đây là tông chủ cấp cho sư tổ một cái công đạo.
Tuy Hắc Nham sư tổ đi Thương Linh châu xây dựng phân tông đã hơn ngàn năm, nhưng thân là tông chủ bản tông, tự nhiên không thể không quản.
- Tông chủ, như vậy không tốt lắm đâu, đệ tử này thiên tư vỡ nát, đời này chỉ sợ vô vọng, đem Vô Danh phong cho hắn sợ là mọi người trong tông không phục.
- Ý bản tông đã quyết, nếu ai có thắc mắc gì thì nói đến tìm ta. Vô Danh phong từ nay về sau đổi thành Thánh Ma phong, thuộc phân tông của Thánh Tông, mà đệ tử này sẽ là tông chủ đời thứ sáu của Thánh Ma Tông, các sư đệ sau này nhớ giúp đỡ hắn nhiều một chút.
Yến tông chủ đã quyết, phất ống tay áo rời khỏi nơi này.
- Vô Nhai sư huynh, huynh nói tông chủ rốt cuộc là vì cái gì nhỉ? Sao lại tặng Vô Danh phong ra ngoài chứ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!