Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Người dịch: Tài
Biên: Kira123
Nguồn:
Bây giờ, Lâm Phàm đang nằm yên trên giường, nhưng không biết Thần Võ Long Hậu đã chạy đâu rồi. Nguyên bản, hắn muốn thả Thập Thái Tử ra, để cho hắn tự đi tìm cha mình. Nhưng lúc Long Hậu rời đi, lại để một ít hầu gái chăm sóc hắn.
-Đây chính là cái tên Nhân tộc đã cứu Long Hậu đại nhân sao?
Một đám hầu gái vây quanh Lâm Phàm, líu ra líu ríu. Các nàng đều là thành viên của Cự Long tộc, nhưng bởi vì là nữ tính, nên địa vị trong tộc không cao. Nhưng nhờ có Long Hậu, nên địa vị của nữ tử trong Cự Long tộc đã từ từ đề cao, giờ ai dám nói nữ tử không bằng nam tử, các nàng liền lấy Thần Võ Long Hậu làm gương.
-Vạn Tôn Tổ Long rất cường đại, không ngờ Nhân tộc này có thể cứu Long Hậu đại nhân từ trong tay hắn, chắc hắn lợi hại lắm.
-Các ngươi nhìn kìa, sao hắn không mặc áo.
-Đúng đấy, chúng ta chạm thử vào hắn, có được hay không nhỉ?
-Long Hậu đại nhân không ở đây, muốn chạm thì chạm thôi, chắc không có chuyện gì đâu.
...
Lâm Phàm đang nằm trên giường, cảm giác có chút không ổn, một đám tiểu mẫu long lại đứng bên cạnh hắn, các nàng đến cùng muốn làm gì?
-Ồ, các ngươi nhìn kìa, vừa nảy ta thấy chổ kia mới run một cái á.
-Có thật không? Sao ta không thấy?
Nhất thời, một ngón tay không biết từ đâu tới, đột nhiên đ-ng tiểu jj của Lâm Phàm.
-Ai u, trúng cmnr.
Lâm Phàm kinh hãi, cái quái gì đang diễn ra vậy?
Đám tiểu nha đầu kia, thừa dịp Thần Võ không có ở đây, dám đùa bỡn hắn.
-Nhịn xuống, tuyệt đối phải nhịn a.
-Chơi không vui, chơi không vui.
Lâm Phàm nghe nói như thế, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
-Cái đó chơi không vui là đúng rồi, chơi nó không tốt đâu, coi chừng bị nó đâm á.
Nhưng một lúc sau, Lâm Phàm cảm giác đang có đại sự xảy ra.
-Các ngươi nói thử xem, nghịch cái đó vui lắm sao?
-Không biết a, nhưng ta thấy lúc Chúc Hoang Long thần đại nhân có con, ngày nào cũng ngịch nơi đó của Thái Tử, lại còn cười rất tươi nữa.
-Đúng đấy, nó còn có thể biến dài ra nữa kìa, lợi hại chưa!
-Cái này không được đâu, nếu để Long Hậu đại nhân thấy được, chúng ta nhất định sẽ bị phạt.
-Không có chuyện gì đâu, lúc này, đại nhân không có ở đây, hơn nữa tên này còn đang hôn mê mà, chúng ta cứ nghịch thử một chút đi, tuyệt đối không bị phát hiện đâu.
-Ân ân, mọi người cùng nhau vút nó đi, nhất định sẽ rất vui.
...
- Đkmn!
Lâm Phàm đang vô cùng xấu hổ, nghịch ngợm nãy giờ vẫn còn chưa đủ, giờ còn muốn gảy tiểu đệ đệ của bản Đế, đang muốn làm nhục bản Đế mà! Không được, tuyệt đối không thể nhẫn nhịn. Nhưng bây giờ mình đang hôn mê nha, nếu như đột nhiên tỉnh lại, không biết phải giải thích thế nào. Làm sao đây? Lúc này, Lâm Phàm có chút hoảng, cái này đúng là tự làm tự chịu mà. Mà tiểu mi mi kia rốt cuộc từ đâu tới vậy, lại có thể làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế, nếu để bọn họ đùa bỡn, sau này hắn còn mặt mũi gặp ai.
-Để ta đầu tiên!
Giờ đây, Lâm Phàm cảm thấy cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng, nội tâm vô cùng hỗn loạn, đến cùng nên làm gì, nhất định không để đám sắc long này đắc thủ. Dựa theo tiểu thuyết, Thần Võ nhất định sẽ xuất hiện vào lúc này. Nhưng Lâm Phàm thất vọng rồi, đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng nàng ở đâu, hắn không biết phải làm sao.
-Thật tò mò à nha!
Lâm Phàm nghe âm thanh của đám thị nữ, trong lòng kịch liệt nhảy lên. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng, đang có một đôi tay tà ác, từ từ lần mò phía trên đũng quần hắn. Hơn nữa, nó đang còn chậm rãi hạ xuống, bất cứ lúc nào cũng có thể chạm đến nơi đó.
-Không muốn a...
Trong lòng Lâm Phàm âm thầm hô to.
-Thần Võ, ngươi đang làm cái quái gì vậy? Mau tới cứu ta, bằng không tiểu gia chỉ có thể liều mạng thôi.
Thời điểm bàn tay ngọc kia chỉ còn một khoảng cách ngắn ngủn nữa thôi là chạm đích, Lâm Phàm cuối cùng thở dài một tiếng, đột nhiên trợn mở hai con mắt.
-Các ngươi đang làm gì vậy?
Thời điểm này, toàn bộ hành cung trở nên yên tĩnh, theo sát phía sau là từng tiếng kêu sợ hãi.
-A!
Mấy cô em gái vốn cho rằng Lâm Phàm còn đang hôn mê, chưa thể tỉnh ngay lúc này, nhưng không ngờ...
Đến thời khắc cuối cùng, Lâm Phàm bảo vệ thành công tôn nghiêm của hắn, tiểu đệ đệ hắn thiếu chút nữa thì bị đám mẫu long kia vô tình xơi tái rồi.
-Làm sao bây giờ? Lát nữa nên làm gì bây giờ?
Lâm Phàm nhìn bọn họ đang tán loạn chạy khắp nơi, có chút đau đầu.
-Ngươi sao tỉnh rồi?
Vừa lúc đó, một đạo cầu vòng từ xa vọt tới, Thần Võ Long Hậu không dám tin nhìn Lâm Phàm, phảng phất như chưa kịp phản ứng. Theo Long Hậu, chuyện không thể xảy ra, Thiên Địa Thần Đan của hắn sắp vỡ, nhưng đột ngột tỉnh lại, nhìn qua giống như không có chuyện gì.
Lâm Phàm nghiêm mặt, tâm tư lưu chuyển, trong đầu có ý tưởng mới.
-Công pháp ta tu luyện vô cùng thần kì, cho dù Thiên Địa Thần Đan bị phá nát, vẫn có thể tự động tu bổ lại.
Lâm Phàm nghĩ nửa ngày, chỉ nghĩ ra một lời giải thích như thế này.
Nguyên bản thần sắc Long Hậu còn một tia mừng rỡ, nhưng đột nhiên thay đổi, trở nên lạnh lẽo, tựa như một tảng băng, nàng không ngốc, nàng vừa phải đi chuẩn bị đồ tu bổ Thiên Địa Thần Đan cho Lâm Phàm. Nhưng bây giờ, không cần nữa rồi.
-Ngươi nghĩ ta tin hay không?
Ngữ khí Thần Võ Long Hậu lạnh như băng, nàng cảm thấy Lâm Phàm đã lừa nàng. Nhưng nàng không nghĩ ra, chuyện này rốt cuộc như thế nào. Ngay cả Long Tổ Chi Thần đều nói Thiên Địa Thần Đan của hắn đã bị phá nát, nhưng nàng chưa kịp tu bổ nó, mà Lâm Phàm đã tỉnh lại, thật vô cùng khó hiểu.
-Ngươi phải tin tưởng ta, ta trước giờ chưa từng nói dối ai.
Lâm Phàm lập tức nói, tội lỗi tội lỗi a, hắn đã nghĩ ra kịch bản kế tiếp, nhưng lại bị đám cung nữ làm rối loạn.
- Thần Võ ta không có ngu.
Lúc này, Long Hậu nổi giận đùng đùng, lập tức lấy Long Kích đánh về hướng Lâm Phàm.
-Cmn, một lời không hợp liền động thủ, nóng tính như vậy.
-Ngươi nghe ta giải thích, ta thật sự có tu luyện một môn công pháp như vậy mà.
Lâm Phàm hô to một tiếng, nhanh chóng né trái tránh phải, sau đó lao ra khỏi hành cung.
-Thần Võ ta ghét nhất là bị lừa dối...
-Ta đi…
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!