Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Người dịch: Tiểu Tà
Biên:
Nguồn:
Lúc này, mọi người Hàn gia đều khiếp sợ, bọn họ không ngốc, tình cảnh vừa rồi họ đều thấy, quả là đồ biến thái.
Khống chế thiên địa, nói tuyết rơi thì có tuyết rơi.
Lấy tuyết sáng tạo sinh mệnh, chuyện này bọn họ chưa từng nghe thấy.
- Sao lại im lặng như vậy? Không phải muốn gặp bản Đế à? Bản Đế đã đến còn các ngươi lại không nói.
Lâm Phàm không có ý kiến gì đối với Hàn vì dù sao đều do đồ đệ mình chọn.
Lấy tu vi Đại Thiên Vị sơ kỳ của hắn, muốn ly khai nơi đây tự nhiên không thành vấn đề, nhưng vẫn tự nguyện lưu lại cho người ta dày vò, một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, không gì hợp hơn.
Nhưng nói thế nào, hắn cũng phải tìm về cho đồ đệ của mình một chút mặt mũi, nếu không để mấy năm nay hắn bị bắt nạt không à.
Gia chủ Hàn gia nở nụ cười nói.
- Tiền bối, chỉ là hiểu lầm thôi.
Đám người Hàn gia quay chung quanh Lâm Phàm.
Đồng thời, Hàn gia gia chủ cũng rất khó chịu, Chu Địch ơi Chu Địch, ngươi có lão sư mạnh mẽ như thế sao trước đây không nỗ lực chứng minh một chút.
Tuy chúng ta sẽ không tin lắm, nhưng ngươi phải cố gắng thuyết phục chứ.
Năm đó hắn chủ đồng ý gả con gái cho Chu Địch cũng vì biết Chu Địch có sư phó lợi hại.
Con gái mình đã từng nói qua, người sư phụ kia rất rất mạnh, không ai có thể địch lại.
Bởi vậy, hắn mới mở lòng, nếu được, thì Hàn gia của hắn chẳng phải sẽ có gốc bự để ôm rồi?
Huống chi, bọn chúng ăn cơm trước kẻng bà nó rồi, nên đành ưng thuận luôn.
Nhưng theo thời gian, Hàn gia chủ cảm giác không đúng, lão sư Chu Địch ở đâu? Ngay cả ngày đại hôn của đồ đệ mình cũng không đến, làm dấy lên sự nghi ngờ của hắn.
Cuối cùng thẹn quá hoá giận, không chỗ phát tiết, hắn cảm giác mình bị lừa.
Nếu Chu Địch thật sự có một lão sư cường đại, sao ngày đại hôn đồ đệ mình cũng không tới.
Hàn gia chủ càng nghĩ càng giận, đồng thời coi thường con gái mình tằm mắ không tốt.
- Ồ! Hiểu lầm sao?
Lông mày Lâm Phàm cau lại, ý vị thâm trường.
- Tiền bối, đúng là hiểu lầm, Chu Địch tuy là con rể ta nhưng ta vẫn luôn coi hắn như con trai, cũng vì đó nên mới gả con gái cho hắn.
Hàn gia chủ vội vàng giải thích, còn nội tâm ầm ầm dậy sóng. Hắn không ngờ những lời Chu Địch nói đều là thật, lão sư của hắn thật sự rất cường đại.
Nếu sớm biết như vậy, cho hắn mười cái lá gan, hắn cũng không dám càn rỡ, chắc chắn sẽ xem Chu Địch như bảo bối nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, không để cho hắn nửa điểm ủy khuất
- Gả?
Lâm Phàm lần nữa giả bộ không thích.
Hàn gia chủ sững sờ, nét mặt già nua nhất thời trắng bệch, hắn thấy hình như mình nói gì đó không đúng.
- Không, không, trèo cao là trèo cao.
Lúc này, tất cả mọi người Hàn gia đều cúi đầu, lúc trước bọn họ luôn khinh thường Chu Địch, nhưng giờ khắc này, mỗi người đều câm như hến.
Bọn họ run run, thầm Hàn gia chủ có đứa con gái chống lưng sẽ không sao nhưng nếu Chu Địch tố khổ với lão sư của hắn, nói bọn họ chèn ép hắn, vậy thì khổ rồi.
Hàn Lôi nhìn cha bị doạ muốn xoắn cả quần, trong lòng vừa buồn cười vừa tức giận.
Không ngờ phụ thân lại có mặt này.
- Ai nha, con rể tốt của ta, là nhạc phụ không tốt, hi vọng ngươi đừng để những chuyện này trong lòng.
Hàn gia chủ đi tới bên người Chu Địch, vỗ vỗ mu bàn tay hắn, ngữ khí thân thiết nói.
- Ta chỉ có một khuê nữ này, tự nhiên hi vọng không gả lầm người, bình thường đối với ngươi nghiêm khắc cũng vì muốn tốt cho ngươi, chỉ là hình thức biểu đạt của nhạc phụ có chút không đúng, ngươi sẽ không trách ta chứ?
Hàn gia chủ như biến thành người khác, giọng nói, biểu tình trên mặt thay đổi 180 độ.
Rất hòa ái dễ gần, hiền hoà nhã nhặn.
Chu Địch bị hắn dọa sơn, trong khoảng thời gian ngắn có chút không thích ứng.
- Hài nhi không dám.
Bất kể nói thế nào, Hàn gia chủ cũng là nhạc phụ của hắn, tự nhiên phải giữ lại mặt mũi cho hắn.
- Ai, không trách ta là tốt rồi, chờ ta trăm tuổi về già, Hàn gia còn phải giao phó cho ngươi a...
...
Hàn Lôi thấy ánh mắt phụ thân, trong lòng mềm nhũn ra, sau đó nàng nhìn về phía Chu Địch, Chu Địch thấy ánh mắt thê tử, tự nhiên rõ ràng trong lòng.
- Lão sư, nhạc phụ đối với ta và Lôi nhi cũng không tệ, việc này quên đi thôi.
Chu Địch biết tính nết sư phụ mình, cực kỳ bao che khuyết điểm, nếu muốn dây dưa tiếp, Hàn gia sẽ không chịu nổi.
Mình chỉ có thể van nài mà thôi.
- Ngươi đã lên tiếng, vậy những chuyện kia đã qua cho nó qua đi. Lâm Phàm nói.
Đây là việc nhà Chu Địch, cho nên Lâm Phàm cũng không để ý, bởi vì có mình trấn áp, thì bọn họ còn dám lên mặt sao, trừ khi chán sống rồi.
Hàn gia chủ nghe xong, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Thực lực Lâm Phàm dọa hắn run rẩy, nếu chọc vào sát tính này, nói không chừng Hàn gia từ đây sẽ thành lịch sử.
- Được rồi, Chu Địch ngươi cùng vi sư đi tìm những sư huynh đệ khác đi.
Sự tình đã giải quyết, dù sau này Chu Địch vẫn còn ở Hàn gia, hắn cũng sẽ không còn bị ức hiếp nữa.
- Dạ thưa sư phụ.
Sau khi thông báo vài câu với Hàn Lôi, hắn theo Lâm Phàm rời khỏi.
Một khắc sau khi Lâm Phàm rời đi, Hàn gia chủ không chịu nổi áp lực nữa, rầm một tiếng ngồi bệt trên đất, thở hổn hển.
- Không ngờ sư phụ của Chu Địch thật sự mạnh như vậy. Hàn gia chủ cảm thấy may mắn nói.
- Phụ thân, con gái đã sớm nói với người sư phụ của phu quân thật sự rất mạnh, năm năm người không xuất hiện bởi vì người đã phi thăng tới thượng giới. Tảng đá trong lòng Hàn Lôi đã được đặt xuống.
- Phi thăng...
Nghe con gái nói xong, Hàn gia chủ nghe thầm ân hận, năm đó tại sao không tin chứ, nếu như tin nó, đã không xảy ra chuyện hôm nay.
Vừa bắt đầu đã làm tốt quan hệ với sư phụ của con rể, Hàn gia đã phát triển hơn rồi.
Nhưng hiện tại cũng không phải quá trễ.
Hàn Lôi là con gái mình, còn Chu Địch là con rể, đây là sự thật không thể chối cãi.
- Tốt rồi, sau này Hàn gia cứ thoải mái phát triển, nếu thật sự gặp phải phiền toái không thể giải quyết chẳng lẽ con rể mình lại không hỏi không quản hay sao? Coi như hắn không giải quyết được, vẫn còn lão sư của hắn?