Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Người dịch: Tiểu Tà
Biên: Kira123
Nguồn:
Lâm Phàm biết Gà con háo sắc nhưng ngờ chỉ mới năm năm không thấy, mà nó đã sản xuất ra ba em gà con.
Hơn nữa, mỗi một con đều cực phẩm, nhìn hình dáng của chúng, không còn biết nói gì hơn.
- Ai!
Lâm Phàm thở dài, đúng là hậu đại của Gà con, hình dáng như từ một lò đúc ra.
...
Thành chủ Thánh Huyền Thành bất đắc dĩ ngồi một chỗ, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nói cái gì cho phải.
Hắn nhìn chung quanh, nhưng đành bó tay, chỉ hy vọng lần này, có thể bình an đi qua, sớm đưa hai đại tôn thần này đi.
- Hừ!
Chỉ Kiều liếc mắt nhìn U Cửu Linh, sau đó lạnh lùng lên tiếng.
- Sư muội, lần này ngươi không nhận cũng phải nhận.
Năm năm không thấy, Chỉ Kiều đã bỏ đi tính trẻ con, trong lúc giơ tay nhấc chân, đều tỏa ra uy nghiêm.
- Sư tỷ, cần gì phải vậy, chúng ta đã đấu mấy năm rồi, vẫn không phân thắng bại, truyền thừa của sư phụ chỉ có ta mới chính tông, mà ngươi, lại không bằng ta.
U Cửu Linh phản bác.
- Thánh Ma Tông mới là truyền thừa của sư phụ, còn Cửu Linh Tông ngươi, chả là cái thá gì. Khuôn mặt tinh xảo của Chỉ Kiều, mang theo vẻ xem thường.
- Thánh Ma Tông do Đại sư huynh nhường ngươi, mà ta cũng không cần nó, ngươi chỉ lấy được đồ không người muốn thôi, sư phụ một đời anh danh, sao cho ngươi làm sư tỷ của ta chứ.
U Cửu Linh khinh thường nói.
- Các sư muội, mỗi người bớt nói vài câu đi.
Thiên Vũ bất đắc dĩ đứng ra, hắn hiện tại không biết vì sao sự tình đi đến nước này.
Mấy ngày trước, trong tông môn còn rất tốt, nhưng chẳng hiểu sao, hai vị sư muội lại đi khai tông lập phái, còn đi bắt đại sư huynh thoái vị nữa chứ.
- Câm miệng.
Chỉ Kiều và U Cửu Linh đồng loạt quát lên.
Thiên Vũ bất đắc dĩ thở dài..
Trương Nhị Cẩu thì ngồi một, hai tay ôm đầu, như đang rất đau.
Hắn thân là Đại sư huynh, nhưng đối với chuyện này, thật sự không biết mở lời ra sao.
Hai sư muội là người sư phụ cưng chiều nhất, bảo hắn đánh, hắn lại không dám, mắng chửi, thì không mở miệng được.
Vốn cho rằng hai nàng náo một trận rồi thôi, nhưng không ngờ, hai người càng náo càng nghiêm trọng, dẫn đến tình trạng không thể vãn hồi.
Một khắc đó, Trương Nhị Cẩu nghĩ tới tông chủ, nếu có tông chủ ở đây, chỉ cần dùng một ánh mắt đã có thể trấn áp hai tiểu nha đầu này.
Sau khi nháo tới mức độ không thể chữa, Trương Nhị Cẩu bất đắc dĩ phân phó.
Hắn với Thiên Vũ theo Chỉ Kiều, Diệt Cùng Kỳ và Phong Bất Giác theo Cửu U.
Trương Nhị Cẩu nghĩ điều này hết sức công bình, không thiên vị bên nào.
Thậm chí cả hung thú cũng xử lý như vậy.
Chỉ Kiều có Tuyết Sư Vương, Trương Nhị Cẩu phải nhờ Gà con theo Cửu Linh.
Phương pháp này rất công bình, để hai nàng không bất mãn.
Thế nhưng tới khi phân chia Cung Băng Dạ thì tình thế lại trở lên khó xử, hai cái nha đầu này đều do nàng một tay nuôi nấng cho nên cuối cùng hết cách thì nàng cũng không giúp ai mà trực tiếp lưu tại Thánh tông.
Đối với Trương Nhị Cẩu mà nói còn may là thực lực bọn hắn không tồi đặc biệt là Thánh tông có quan hệ không tồi với Huyền Kiếm Các, Cửu Tiêu Tông nên được các tồng môn này che chở.
Nếu không phải vậy, có trời mới biết hai nha đầu này sẽ bị bao nhiêu tông môn vây công.
Kể cả việc nàng thu nhận đệ tử, chứa chấp thuộc hạ làm bậy, Trương Nhị Cẩu cũng chưa từng để ý và cũng không công nhận chúng.
Hắn chưa bao giờ tán thành tông môn của các nàng.
Hắn chỉ công nhận Thánh Ma Tông từng có tông chủ, chỉ vậy thôi.
- Đại sư huynh ngươi nói xem, những năm gần đây, trong hai người bọn muội, ai làm tốt nhất, ai mới là chân truyền của sư phụ.
Hai tiểu cô nương nhìn Trương Nhị Cẩu bằng ánh mắt hình viên đạn, như có ý nếu không cho ta đáp án không làm bọn họ hài lòng, thì sẽ không yên đâu.
- Cái này... Kỳ thực cũng không tệ.
Trương Nhị Cẩu chỉ có thể trả lời như vậy.
- Không được, chỉ có thể chọn một trong hai, nói chung chung làm gì.
Trương Nhị Cẩu rất muốn hét lớn ta là Đại sư huynh của các ngươi nhe, các ngươi còn làm càn nữa, ta sẽ dùng gia pháp trừng trị thích đáng, nhưng cũng chỉ dám hò hét trong lòng mà thôi.
- Chuyện này... Này...
Trương Nhị Cẩu lúc này không nên nói gì, cuối cùng nhìn về phía Phong Bất Giác.
Ý tứ Trương Nhị Cẩu rất rõ ràng, ngươi thân là nhị sư huynh, nếu không lên tiếng, chuyện này không thể qua được.
Phong Bất Giác thấy ánh mắt Trương Nhị Cẩu, đột nhiên quay đầu ôm đám nhi tử Gà con vào ngực.
- Ai nha, Kê Nhị à, bộ lông của ngươi thật đẹp.
- Ác ác...
Kê Nhị ngẩng cao đầu ác ác vài tiếng, đang rất vui khi được khen.
- Sư huynh, ngươi mau nói đi.
Hai nha đầu lại chuyển hướng nhìn Diệt Cùng Kỳ.
Diệt Cùng Kỳ tu luyện công pháp Bất Tử Bất Diệt, tâm trí kiên nghị, đối với địch nhân lãnh khốc vô tình, khống chế sinh tử, nhưng lúc này cũng có chút khó khăn, cuối cùng nghiêm trang nói.
- Vấn đề này có chút phức tạp, để sư huynh trở về nghiên cứu kỹ một phen, chờ thêm mấy năm nữa, sư huynh chắc chắn sẽ trả lời cho bọn muội nghe.
- Sư huynh ngươi gió chiều nào theo chiều ấy, nghiêng ngả không kiên định, lúc trước rõ ràng nói ta làm rất tốt mà bây giờ lại như thế. U Cửu Linh không vui, gắt lên.
Khuôn mặt lạnh lùng mỹ lệ, lộ vẻ không thích.
Diệt Cùng Kỳ là cao thủ hàng đầu Huyền Hoàng Giới, coi như tông chủ Thánh tông bây giờ cũng không phải đối thủ của hắn.
Ở bên ngoài, Diệt Cùng Kỳ là sát thần trong lòng mọi người, nếu bình thường có người dám nói hắn như vậy, chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ.
Còn hôm nay, vẻ mặt Diệt Cùng Kỳ rất bình tĩnh, không hề có một tia dao động, như không nghe không thấy gì.
Diệt Cùng Kỳ ngước nhìn hư không, cảm thán.
- Tông chủ ơi tông chủ, người bỏ đi ung dung tự tại rồi, nhưng không có người ở đây, đống hỗn độn này ai sẽ gánh đây?
- Gà con ngươi trả lời đi, nếu như ta làm tốt, ngươi gật đầu, nếu nàng làm tốt thì ngươi lắc đầu. Chỉ Kiều nhìn Gà con hỏi.
- A!
- Ta kêu ngươi gật đầu hoặc lắc đầu chứ không phải để ngươi kêu A.. A.
- A!
Gà con như đang giả chết, không quan tâm các nàng hỏi gì, chỉ biết a a, không có biểu hiện gì khác.
Mỗi lần giao đấu, đều có chuyện này, đúng là một loại dằn vặt cho bọn Trương Nhị Cẩu mà.
Chỉ Kiều và U Cửu Linh không lấy được câu trả lời như mong muốn, từng người hừ lạnh một tiếng, sau đó đối diện lẫn nhau.
- Chúng ta so thực lực đệ tử, xem ngươi dạy đệ tử tốt hay ta dạy hay hơn. Chỉ Kiều oán giận nói.
- Hết lòng phụng bồi, thời điểm sư phụ còn ở đây, ngươi không bằng ta, bây giờ người đi rồi, ngươi nghĩ sẽ hơn được ta ư? U Cửu Linh cười nói.
- Chờ xem.