Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
-Bản Thiên Ý vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, không thể vận dụng toàn bộ lực lượng, cái tên Nhân tộc ti tiện như ngươi, dám to gan chạy trốn, vậy đừng hỏi vì sao biển xanh lại mặn.
Âm thanh vang vọng, tràn đầy khí tức vĩnh hằng, viễn cổ, tang thương. Chỉ nghe giọng nói đã khiến người khác không dám coi thường.
-Nguyên lai do mình nghĩ nhiều thôi, Thiên Ý có thể động thủ, nhưng chưa ra tay ngay, vì chưa tỉnh hoàn toàn thôi. Mình nên làm gì đây?
Lâm Phàm ngước nhìn, hư không lan tràn một luồng sức mạnh mênh mông. Hắn có cảm giác bị Thiên Ý đánh dấu, không có cơ hội trốn.
Phi phi!
-Thiên Ý, ngươi chớ ép người quá mức, bảo bối này tuy bị ngươi phát hiện trước, nhưng nó do ta dùng bản lĩnh chiếm được, nên nó có duyên với ta. Ngươi thân là Thiên Ý Cổ Thánh Giới, mà ích kỷ quá.
Con ngươi Lâm Phàm chuyển động, cố gắng nghĩ biện pháp ly khai nơi này. Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, không nghĩ được cái nào tốt. Dù Thiên Ý không hoàn toàn thức tỉnh, nhưng không phải thứ mà Lâm Phàm bây giờ có thể chống đỡ.
-Không được, nhất định phải nghĩ ra cái gì đó, bằng không mình chết mất.
-Cổ Thánh Tế Đàn không phải là vật mà ngươi có thể nhúng chàm, hãy giao nó cho ta.
Âm thanh Thiên Ý như oanh lôi, Lâm Phàm cảm giác có một nguồn sức mạnh mênh mông từ nơi sâu xa, đang trực tiếp kéo Cổ Thánh Tế Đàn đi. Nhưng khi nó đến gần cơ thể hắn, đã bị hệ thống thông phệ.
-Hả?
Thiên Ý phát hiện dị tượng này,kinh ngạc vô cùng. Bất quá đối với Lâm Phàm, đây là chuyện vô cùng bình thường. Trong quá khứ, đã có vô số kẻ muốn xâm lấn cơ thể Lâm Phàm, đều nhận kết cục thất bại. Mà Thiên Ý còn muốn mạnh mẽ cướp đoạt cơ thể hắn, không biết tự lượng sức với hệ thống của tiểu gia. Trước đây, những người muốn đoạt xác tiểu gia, đều bị hệ thống hút đến khô héo. Chỗ thần diệu của Hệ thống, Lâm Phàm không cần nhiều lời.
-Không ngờ ngươi còn ẩn tàng. Bất quá dù ngươi có sức mạnh kì lạ kia thì thế nào, nó cũng chẳng cứu được ngươi đâu, hô hô....
Sau khi dứt lời, toàn bộ thiên địa mãnh liệt rung chuyển. Mà những người đang quan sát truyền trực tiếp, nhìn thấy kinh tượng kính tiêu tán hết.
-Sao không xem tiếp được vậy. Trước kia chưa bao giờ gián đoạn mà?
-Còn muốn cho người ta sống tiếp không. Đang tới khúc gây cấn, sao tắt rồi.
-Vừa rồi là Thiên Ý ư? Cổ Thánh Giới Thiên Ý muốn thức tỉnh rồi, vậy tất cả chúng ta, chẳng phải sẽ xong đời sao?.
-Không thể nào, làm sao mới ổn đây? Thiên Ý sắp tỉnh rồi.
Các sinh linh Đại Thiên tộc bắt đầu lo lắng, không biết phải làm gì cho đúng.
-Làm sao bây giờ, việc Thiên Ý thức tỉnh đã không thể ngăn. Nếu chờ nó thức tĩnh hoàn toàn thì không còn ai có thể ngăn được nó nữa.
Sắc mặt Nữ Đế vô cùng ngưng trọng, không khỏi lo lắng nói.
-Đây không phải là lúc nói những chuyện này, tiểu tử kia sợ rằng gặp phải nguy hiểm, muốn trốn từ trong tay Thiên Ý, là chuyện không thể a.
Nam Vô Thánh Đế cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
-Đi, lập tức đi Thủ Hộ Chi Địa, lần này Thiên Ý thức tỉnh, thời điểm mở ra vạn giới cũng sắp tới rồi. Đến lúc ấy, thế giới này sẽ hoàn toàn bị thay đổi.
Phong Khinh Tử trầm trọng, nói.
-Đồ đệ của ta chắc là không sao đâu, ta tin tưởng hắn.
-Này này, Phong lão đầu. Nói thế nào, hắn cũng là đồ đệ của ngươi, ngươi bỏ đi như vậy, có ổn không?
Nam Vô Thánh Đế sững sờ, bất đắc dĩ nói.
-Chính bởi vì hắn là đồ đệ của ta, cho nên cần phải tôi luyện nhiều một chút. Lúc trước lão phu đã bấm ngón tay tính toán, đệ tử này của ta, thọ mệnh rất cao. chúng ta không cần bận tâm tới hắn nữa, mau đi thôi.
Phong Khinh Tử thổi phồngmột phen, giống như một chuyện hết sức bình thường. Bất quá, Phong Khinh Tử quả thực đã tính qua cho Lâm Phàm, nhưng tính từ đầu đến đuôi, lại chẳng ra mô tê gì. Như có một sức mạnh thần bí đang che giấu số mạng của hắn. Cho dù Phong Khinh Tử sử dụng tất cả khí lực, kết quả vẫn là con số không tròn chỉnh. Nhưng hắn vẫn tính được, đồ nhi của hắn sẽ không có việc gì. Còn việc cứu viện, đã từng nghĩ tới, nhưng thôi khó quá thì cho qua.
...
Lâm Phàm thấy đau dái rồi. Đúng là vận cức chó mà, đi tới chỗ nào, chỗ đó bị người ta truy sát.
-Xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy.
Lâm Phàm đưa ánh mắt nhìn về phía Thánh đang bị trấn áp trong Động Thiên. Bây giờ, pháp lực của hắn đã hao tổn hơn nửa, Động Thiên cũng trống trơn không còn thứ gì. Nhưng nếu giết Thánh, thì còn một tia hi vọng.
-Thánh, đừng ngượng ngùng, tiểu gia chỉ cho người thông ngươi một phát thôi mà.
Lâm Phàm không buồn không vui, trên mặt toát ra tia thương cảm. Như muốn nói vừa mới trấn áp Thánh, giờ muốn mạng nhỏ của người ta, có hơi vô sĩ không?
Trong Động Thiên.
A!
Đột nhiên có một tiếng kêu thảm thiết, thê lương vang vọng toàn bộ thiên địa. Thánh đang từ từ khôi phục thần trí, sau khi nhớ lại những chuyện đã xảy ra, hắn có cảm giác muốn tự tử. Đường đường là Cổ Tộc Chí Cao, lại bị tên súc sinh kia, thông... thông… cống...
-Đkm nhà ngươi, mau thả ta ra, Thiên Ý đích thân tới đây, ngươi nên đầu hàng thì hơn.
Thánh rống giận, vừa giẫy giụa, vừa nói.
-Câm miệng!
Thánh không chỉ ó bị Ngô Đồng Thần Thụ áp chế, mà còn bị Thượng Cổ Đại Yêu trấn áp. Khi thấy Thánh đang làm càn. Thượng Cổ Đại Yêu không thể nhẫn nhịn, trực tiếp quất Thánh một cái. Thánh lập tức sửng sốt, như bị cái gì đó kích thích.
-Ngươi... Ngươi.
Trong lòng Thánh bây giờ, kẻ hắn hận nhất chính là Lâm Phàm, sau đó chính là cái tên Thượng Cổ Đại Yêu đang ở trước mắt này. Hắn vĩnh viễn không bao giờ quên, mình đã bị tên này chà đạp như thế nào.
-Ngươi cái gì ngươi. Chủ nhân, chúng ta có nên chơi chết hắn hay không?
Thượng Cổ Đại Yêu đang hung hăng giày xéo Thánh một phen.
-Hừm, giết.
Lúc này, cành cây Ngô Đồng Thần Thụ đâm vào thân thể Thánh. Sau đó hấp thu tất cả sức mạnh của hắn.
-A! Thiên Ý cứu ta, Thiên Ý cứu ta.
Thánh như cá trên thớt, không có sức phản kháng.
-Keng, chúc mừng kí chủ đã giết chết Cổ Tộc Chí Cao Thánh.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!