Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
Lúc này, tình cảnh cực kỳ đồ sộ, trong mắt quần chúng, Quân Khởi Nghĩa chắc chắn một đi không trở về rồi.
Nhiếp Cuồng Long rít gào một tiếng, dù không sử dụng pháp lực vẫn vô cùng mạnh mẽ, một quyền đánh tới, âm bạo vang lên, người bình thường nếu chịu cú đấm này, tuyệt đối sẽ phun máu ba lần.
Mà mục tiêu của Nhiếp Cuồng Long chính là Lâm Phàm, hắn phải hung hăng đạp tên này dưới chân, cho hắn biết được, chọc giận mình sẽ có kết quả bi thảm cỡ nào
Theo Nhiếp Cuồng Long, những người khác của Quân Khởi Nghĩa chắc không đỡ nổi một đòn, nhiều nhất chỉ cần ba hơi thở, toàn quân sẽ bị diệt.
Tiểu đội Cuồng Long và Kiếm Thần có cường giả vô số, dù không sử dụng pháp lực, đám rác rưởi này vẫn không thể so sánh được.
A!
Đê tiện!
Vô liêm sỉ!
Lúc này, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Nghe tiếng kêu này, Nhiếp Cuồng Long lộ vẻ tươi cười, cái cảm giác này thật sự quá tuyệt vời, chỉ là đê tiện, là cái quỷ gì?
Nhiếp Cuồng Long không biết tình huống thế nào, ngay lúc này, hắn chỉ muốn hung hăng nghiền ép tên trước mắt này thôi.
Ầm ầm!
Lâm Phàm không nhúc nhích đón đỡ một quyền của Nhiếp Cuồng Long, Nhiếp Cuồng Long lộ ra một nụ cười lạnh lùng, đối với nắm đấm của mình, hắn vẫn rất tự tin.
Nhưng ngay lúc đó, vẻ mặt Nhiếp Cuồng Long đột nhiên biến đổi, tên ghê tởm trước mắt này à lại không nhúc nhích, không hề có một chút dị dạng nào.
- Chân Áo Nghĩa Hủy Diệt Chi Cước.
Lâm Phàm cười nhạt một tiếng, sau đó, đột nhiên đá tới một cước kinh thiên động địa.
Đối với Nhiếp Cuồng Long, một cước này thật sự quá đáng sợ, như cuồng phong mãnh liệt, như vạn tiễn xuyên tâm, muốn tránh nhưng không thể tránh.
Ầm!
Nhiếp Cuồng Long biến sắc, đột nhiên đối với tương lai sinh ra một tia mê hoặc.
- Đau!
Nhiếp Cuồng Long không tự chủ lên tiếng, nhưng khi hắn mở miệng, cảm giác đau đớn giống như núi lửa bạo phát, bao phủ toàn thân.
- A!
Một tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa vang lên, Nhiếp Cuồng Long không hề do dự quỳ xuống.
- Chỉ bằng ngươi cũng muốn đấu với Quân Khởi Nghĩa của ta, quả thực không biết sống chết.
Lâm Phàm đạp một cước mặt của Nhiếp Cuồng Long:
- Nói chịu thua với bản Đế, bằng không bản Đế đá vỡ trứng của ngươi.
Nhưng đối với Nhiếp Cuồng Long, lúc này, hắn căn bản không thể nói chuyện, bởi vì cái cảm giác đau đớn trên cổ đã hoàn toàn hành hạ hắn sắp điên rồi.
...
Thực lực của Triệu Tiểu Mao không cao, người mà hắn đối mặt bây giờ chính là một tên Cự Nhân tộc của tiểu đội Cuồng Long.
- Con vật nhỏ, ta muốn đập chết ngươi.
Cự Nhân tộc cười lạnh, một chưởng đánh lên đỉnh đầu Triệu Tiểu Mao.
Tuy Triệu Tiểu Mao đã được đội trưởng quán đỉnh hai tuyệt kỹ, thế nhưng thời khắc đối mặt với cái thân thể to lớn trước mắt không khỏi có chút sợ hãi, hai chân đều đang run rẩy.
Ầm!
Triệu Tiểu Mao nhắm hai mắt lại, hắn cảm nhận được một nguồn sức mạnh, nhưng trong chớp mắt đó, hắn mở mắt, lại phát hiện nguồn sức mạnh này đã tiêu tán.
- Ngươi... Ngươi.
Cự Nhân tộc nhìn tình huống trước mắt, không dám tin giơ tay sờ đầu, như vừa mới thấy quỷ.
Triệu Tiểu Mao không biết chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên phát hiện trên thân mình lập loè ánh sáng.
- Đây là cái gì?
Triệu Tiểu Mao khiếp sợ phát hiện, bên ngoài thân thể mình có một tầng bảo vệ, màn sáng như một tấm da mềm mại màu hồng lam trắng thay nhau xông ra từ cơ thể, bao phủ thân thể của hắn, ngay cả con mắt đều được một tinh thể trong suốt to bằng trứng ngỗng bọc lại.
- Linh khí hộ thể, sao ngươi lại có linh khí.
Cự Nhân tộc trợn tròn mắt, tựa như gặp được một chuyện cực kỳ kinh khủng.
- Đây chính là trang bị chính quy của Quân Khởi Nghĩa, đại biểu chính nghĩa, Triệu Tiểu Mao, hãy dùng sức mạnh của mình giết tên Cự Nhân tộc kia cho ta.
Lâm Phàm nhìn thấy thành phẩm tự mình luyện chế, hài lòng gật đầu.
Trong Thủ Hộ Chi Địa, vật liệu phổ biến không thiếu, tiện tay luyện chế chính thành linh khí, hơn nữa, thời điểm Lâm Phàm luyện chế những linh khí này, chưa xuất ra hết lực, chờ sau này tìm được vật liệu thích hợp hơn, có thể nâng cấp mạnh hơn, dù tăng lên đến Đạo khí, cũng không phải việc khó.
Nghĩ tới sau này, toàn thể thành viên của Quân Khởi Nghĩa đều mặc Đạo khí trên người, đồ sộ biết bao.
- Vâng, đội trưởng.
Triệu Tiểu Mao cười lớn một tiếng, sau đó không sợ hãi nào tên Cự Nhân tộc kia, đột nhiên nhảy lên một cái:
- Ăn một cước của ta này!
Liêu Đản Cước trong nháy mắt bạo phát, lấy một đường vòng cung duyên dáng đá trúng ngay đũng quần của đối thủ.
Ầm!
A!
- Các anh em, chúng ta có linh khí hộ thể, không cần sợ, chỉ cần đánh là được.
Triệu Tiểu Mao vung tay lên, lần thứ hai đánh úp về tên còn lại.
Ở một chỗ khác.
Một thành viên nữ của tiểu đội Kiếm Thần đang ngăn cản thành viên Quân Khởi Nghĩa.
- Hừ, Quân Khởi Nghĩa các ngươi thật sự quá đê tiện, nếu chỉ đá vào chỗ kia, thì đáng tiếc, ta là nữ nhân, không có đồ chơi kia, ta xem ngươi làm sao đối phó với ta đây.
Thành viên nữ của tiểu đội Kiếm Thần cười lạnh, nói.
Thành viên của Quân Khởi Nghĩa trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm thế nào cho phải, do do dự dự như đang suy nghĩ cái gì đó.
Ngay lúc này, Thích Già Tôn Giả bỗng đến trước mặt thành viên này, vỗ vai hắn nói.
- Quân Khởi Nghĩa chúng ta là chính nghĩa chi quân, người người bình đẳng, không phân biệt nam nữ già trẻ, bây giờ đứng trước mặt ngươi là một sinh linh lạc lối, ngươi cần dùng hai tay của ngươi để cứu vớt hắn.
Thích Già Tôn Giả ngôn luận một phen, như một liều thuốc mạnh đánh vào trong lòng thành viên này.
- Vâng, đội phó, ta hiểu rồi.
Người này nặng nề gật đầu, sau đó nhìn chăm chú đối phương, ra tay:
- Ta dùng hai tay của ta đến cứu vớt ngươi đây!
Ầm!
- A! Đê tiện, vô liêm sỉ, cứu mạng a.
Thiếu nữ kia không nghĩ tới người của Quân Khởi Nghĩa đê tiện đến trình độ này, dám sử dụng chiêu thức hạ tiện như vậy.
- Ngực của ta, ngực của ta.
...
Thích Già Tôn Giả nhìn một màn trước mắt, không khỏi thở dài một tiếng, mất sạch Thiên Lương a, bần tăng khi nào mới có thể trở lại bình thường đây.
Thời khắc này, Quân Khởi Nghĩa giống như mãnh hổ, mà tiểu đội Cuồng Long và Kiếm Thần lại giống như bạch thỏ, mặc cho Quân Khởi Nghĩa tùy ý đánh đập.
- Các anh em, cô gái này giao cho ta đi.
- Không được, cô gái này đã lầm đường lạc lối, ta thân là chính nghĩa chi sĩ, nhất định phải dùng hai tay để cứu vớt nàng.
Vào lúc này, một thành viên nữ của tiểu đội Kiếm Thần đang bị vài người của Quân Khởi Nghĩa vây lại, cảm đám người tranh cướp lẫn nhau, không ai chịu nhường ai.
- Thôi, chúng ta đều là huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, đã như vậy, cùng ra tay cứu vớt nàng đi.
- Tốt, ta đang có ý này.
“Hắc Hổ Đào Tâm.”
“Song Long Tham Xuất.”
Nàng kia thấy cảnh này, hoàn toàn sợ đến choáng váng, ôm đầu hét lên một tiếng.
- Không muốn a!
...
Quần chúng vây xem cũng hoàn toàn cứng họng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!