Người dịch: Minh Thư
Biên: Kira123
Team dịch: Vạn Yên Chi Sào
- Keng, chúc mừng kí chủ đã giết được Uy Quân Vương tu vi Thần Thiên Vị tầng bảy Vạn Pháp Quy Nhất.
- Keng, chúc mừng kí chủ kinh nghiệm tăng thêm 650000.
- Uy Quân Vương này quá yếu, chẳng thêm được nhiêu cả?
Ban đầu, Lâm Phàm không thèm nhìn Uy Quân Vương, bởi vì Tiên Thiên Động Thiên được hắn biến ảo ra 13,000 loại sinh linh, pháp lực của bản thân hắn đã nhảy đến trình độ kinh khủng.
Còn về phần mạnh như thế nào, Lâm Phàm cũng không rõ, thế nhưng việc giết Uy Quân Vương là chuyện rất dễ dàng.
Bất kể nói thế nào, tu vi của mình cũng chỉ ở mức Thần Thiên Vị tầng năm, mà trong nháy mắt giết được Uy Quân Vương, chí ít có vài điều khác biệt chứ.
Sau khi giết chết Uy Quân Vương xong, Lâm Phàm mới phát hiện, Uy Quân Vương này trông thì được nhưng không dùng được, ngoại trừ thực lực của hắn đạt đến Thần Thiên Vị tầng bảy, còn những thứ khác thì chả ra gì.
Động Thiên đụng vào liền vỡ, pháp tắc căn bản không có.
Quá yếu, thật sự quá yếu.
Bất quá đối với đám người Võ Đế Tông, cảnh tượng này thật không thể tin được.
- Uy Quân Vương thế mà bị một quyền đánh chết.
- Cũng trâu quá đi.
- Nhân tộc Đại Đế quả không hổ danh, thực lực mạnh mẽ vô cùng, có hắn ở đây, những Cổ Tộc này còn dám làm càn.
Còn Tề Quân Vương và Chấn Quân Vương, việc Uy Quân Vương bị một quyền đánh nát nằm ngoài sức tưởng tượng của bọn hắn, tuy Uy Quân Vương được Chí Cao đại nhân mạnh mẽ tăng cường lực lượng, thế nhưng thực lực không thể xem thường.
Dù bọn họ muốn thuấn sát, là chuyện không thể nào.
Mà tên Nhân tộc này chỉ hời hợt rat ay là có thể giết chết hắn trong nháy mắt, biểu tình bọn họ ngốc trệ.
Điều này làm hai người phải cảnh giác.
Ngay từ đầu, bọn họ cho tên này chỉ là giun dế, không nghĩ đến giun dế này lại mạnh như vây.
Vào lúc này, hư không xuất hiện hai vết nứt.
Tất cả mọi người nhìn qua, bọn họ không biết ai lại đến vào lúc này.
- Các ngươi là ai, ta biết các ngươi sao?
Lâm Phàm bọn người trong hư không, nghi ngờ hỏi.
Hai người này tu vi không yếu, cũng ngang ngửa với đám người Tề Quân Vương, nhưng từ khí tức, Lâm Phàm cảm giác được hai người này còn khủng bố hơn Tề Quân Vương.
- Đó là Tà Minh Điện Chủ và Hồ Hoàng.
Vân Tông chủ nhìn thấy hai người kia, sắc mặt biến đổi, không khỏi ngưng trọng.
Hai người này đều là hạng người hung uy tuyệt thế trong Cổ Thánh Giới, thủ đoạn tàn nhẫn vô cùng.
- Là ngươi đã giết con gái của ta?
Hồ Hoàng lạnh lùng nhìn Lâm Phàm, lửa giận bùng phát. Mặc dù con gái của hắn nhiều đếm không xuể, mất một đứa cũng chẳng sao, nhưng cái tên Nhân tộc này lại không để hắn vào mắt, điều này đối với Hồ Hoàng, thì không thể tha thứ được.
- Ta giết con gái ngươi? Con gái ngươi ai vậy?
Lâm Phàm ngây ngẩn cả người, bản thân mình giết người nhiều như vậy, làm sao biết con gái của hắn là ai.
- À, ta nhớ ra rồi, ngươi chính là phụ thân của con tiểu hồ ly kia, dùng thần thức tỏ vẻ tinh tướng trước mặt ta, rồi cuối cùng thất bại thảm hại quay trở về.
Lúc này, Lâm Phàm đã nhớ ra.
Người này không phải phụ thân của Bạch Linh sao? Đã hơn ba năm rồi, không ngờ lão già này còn nhớ trong lòng, quả nhiên lòng dạ hẹp hòi.
- Làm càn!
Hồ Hoàng thấy người trước mắt này dám làm càn, không khỏi biến sắc, hoàng uy cuồn cuộn như chúa tể của sinh linh trong thiên hạ.
- Chờ đã, đừng nóng vội.
Lâm Phàm xua tay ngăn lại, sau đó nhìn về phía tên còn lại:
- Còn ngươi, ta thật không nhận ra, bất quá nhìn ánh mắt của ngươi, giống như có thâm cừu đại hận với ta vậy, nói một chút đi, lại xảy ra chuyện gì.
- Nhân tộc Đại Đế Lâm Phàm, ngươi hại con trai ta bị Chí Cao giết chết, chẳng lẽ ngươi muốn giả ngu?
Tà Minh Điện Chủ tức giận nói. Hôm hắn xem lại màn ánh sáng ngày đó, nhìn thấy con trai của mình bị tên Nhân tộc Đại Đế này bẫy chết.
Tuy rằng con trai hắn bị Cổ Tộc Chí Cao giết, nhưng cái tên Nhân tộc này chính là đầu xỏ, cộng với việc hắn đánh không lại Cổ Tộc Chí Cao, cho nên tất cả thù hận đều dồn hết lên người Lâm Phàm.
- A, ta nhớ ra rồi, thì ra con trai ngươi là cái tên Tà Minh Thái Tử tinh tướng kia, có điều hắn chết có chút thảm, trực tiếp bị Chí Cao phân thân nuốt chửng. Ta biết trong lòng ngươi rất đau, nhưng ta mong ngươi bớt đau buồn.
Lâm Phàm run run vai, bất đắc dĩ nói.
Không nghĩ đến, lần này có nhiều người tìm mình báo thù như vậy.
Hắn hết chỗ nói rồi.
Hắn không nghĩ, mình có nhiều kẻ thù như vậy.
Ở hạ giới, mình đắc tội Nam Vô Thánh Đế, nếu bây giờ hắn cũng tới, vậy thì đủ bộ.
- Ngươi ngậm miệng lại cho ta.
Tà Minh Điện Chủ tức giận quát, sau đó ánh mắt ngưng lại.
- Lần này ta xuất hiện, là để giết ngươi, cho ngươi biết kết cục của việc giết con trai yêu quý của ta.
- Ai, hóa ra muốn giết ta. Có điều, các ngươi chắc phải vào hàng đợi rồi, hai vị Quân Vương này cũng muốn giết ta.
Lâm Phàm không kiêng kị tí nào, bởi vì hắn có lá bài tẩy, tuy có thêm Tà Minh Điện Chủ cùng Hồ Hoàng sẽ vướng tay vướng chân một chút, nhưng ngẫm lại lá bài tẩy của mình, Lâm Phàm không sợ.
Ai, biết làm sao bây giờ? Người ta không phục, thì đánh đến khi nào phục thì thôi.
- Tề Quân Vương, Chấn Quân Vương, chúng ta liên thủ giết hắn.
Tà Minh Điện Chủ tức giận nhìn Lâm Phàm, sau đó nhìn về hai đại Quân Vương của Cổ Tộc.
Sau khi hai đại Quân Vương của Cổ Tộc thấy thực lực của Nhân tộc đại đế, trong lòng có chút nghiêm nghị, không nghĩ cái tên nửa đường xuất hiện này lại mạnh như vậy.
Nhưng giờ khắc này, nghe lời đề nghị của Tà Minh Điện Chủ không khỏi nở nụ cười.
- Tốt, tốt, liên thủ thì liên thủ, Tà Minh ngươi giao dịch với Cổ Tộc không biết bao nhiêu lần, có thể xem là bạn.
Chấn Quân Vương cười lớn.
- Hồ Hoàng ngươi thì sao?
Tà Minh Điện Chủ nhìn Hồ Hoàng.
Hồ Hoàng trầm mặc một hồi, cuối cùng hai con mắt trợn mở.
- Tốt, vậy thì liên thủ, chúng ta diệt Võ Đế Tông trước.
Đối với Hồ Hoàng mà nói, nếu như không liên thủ, sẽ không báo được thù, nhưng nếu như liên thủ, sẽ là một cỗ thực lực khủng bố, khi đó Nhân tộc Đại Đế này nhất định phải chết?
- Tà Minh Điện Chủ, Hồ Hoàng, các ngươi đều là người của Đại Thiên chủng tộc, sao lại đi giúp Cổ Tộc.
Vân Tông chủ bước lên phía trước, phẫn nộ quát.
Hắn không ngờ rằng hai tên này lại liên thủ với Cổ Tộc.
Vậy thì, chuyện này khó giải quyết rồi.
Thực lực của Tà Minh Điện Chủ cùng Hồ Hoàng không yếu so với hắn, nếu như liều chết, thì bọn hắn còn mạnh hơn một chút.
Tuy rằng thực lực của Lâm Phàm mạnh mẽ, nhưng đối mặt với sự liên thủ của bốn người, chỉ sợ nguy hiểm đến tính mạng.
- Vân lão đầu, ngươi đừng có đứng đó nói nhảm, Tà Minh ta làm việc còn chưa tới phiên ngươi thuyết giáo.
Tà Minh Điện Chủ lạnh lùng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!