- Đoạt Mệnh Thư Sinh cớ sao lại để bị trấn áp như vậy?
Vân Hà vô cùng kinh ngạc, Đoạt Mệnh Thư Sinh này mặc dù chỉ là Thần Thiên Vị tầng thứ ba Động Thiên cảnh thế nhưng người này có động thiên rất đặc biệt.
Ngàn vạn Nho thần ở trong động thiên có tài văn chương giảng giải về đạo lý đất trời.
Người bình thường nếu như vào động thiên của hắn chỉ cần hơi bất cẩn một chút thì sẽ bị ngàn vạn Nho thần mê hoặc.
Nhưng làm cho Vân Hà không dám tin là Đoạt Mệnh Thư Sinh học rộng tài cao kinh thiên động địa vậy mà lại bị một tên Nhân tộc áp đảo về thư pháp, điều này nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì chắc chắn sẽ không ai tin.
- Nếu như hắn không mất sớm thì nhất định sẽ trở thành cường giả Chí Cao.
Vân Hà đánh giá khiến mọi người khiếp sợ.
Hồng Vân nhìn ba vị trưởng lão, sau đó vừa nhìn về phía Lâm Phàm, nàng đột nhiên phát hiện Nhân tộc thiên kiêu mà nàng mới quen ngắn ngủi chỉ có một ngày này thật sự quá thần bí.
....
- Đoạt Mệnh Thư Sinh cái gì, thật sự là quá yếu, ta tiện tay quăng ra một bài thơ thôi mà đã phun máu đến ba lần, ta khuyên các ngươi tốt nhất nên bó tay chịu trói, nói không chừng tiểu gia tâm tình tốt sẽ cho các ngươi một con đường sống.
Lâm Phàm không nghĩ tới Đoạt Mệnh Thư Sinh lại yếu như vậy, ban đầu còn tưởng rằng là kẻ địch mạnh đến kinh thiên động địa hóa ra cũng chỉ yếu như con gà đã đặt trên đĩa mà thôi.
Đám người Khôi Sanh lão ma biến sắc, Đoạt Mệnh Thư Sinh không ngờ lại có thể thua về thơ văn.
Dưới cái nhìn của bọn họ, Nhân tộc trước mắt này thật không đơn giản.
Bốn tên Cổ Tộc liếc mắt nhìn nhau, điều quan trọng nhất với chúng là giết hết những sinh linh có ở nơi này.
- Giết.
Thân hình Lâm Phàm nhanh thoăn thoắt chớp nhoáng đi vào trong đám người, tiện tay đấm ra một quyền, chính là Mạt Nhật Thiên Tai Thần Quyền.
Tận Thế Ma Thần tức giận rít gào, đánh về phía Mộ Thiên.
- Lâm Phàm, hôm nay ta nhất định phải giết ngươi.
Mộ Thiên gào thét liên tục, linh khí tuyệt phẩm bị hủy, bây giờ đã không còn bảo bối nên chỉ có thể triển khai các loại công pháp khác giết Lâm Phàm.
- Chúng ta liên thủ giết chết tên Nhân tộc này.
La Nghị hô to một tiếng, động tác liên tục, hướng về hư không chụp liên tục mấy trăm chưởng lực đạo mạnh mẽ, dường như muốn đánh sập cả cái bí cảnh này.
Lâm Phàm xòe tay đánh nát các đòn tấn công về phía mình sau đó lấp loé đuổi theo Mộ Thiên.
Tình huống hôm nay, chỉ cần chú ý ba tên cường giả Thần Thiên Vị tầng thứ tư Bất Tử cảnh, còn những người khác Lâm Phàm không để ở trong mắt.
Đương nhiên Lâm Phàm sẽ không ngốc đến mức lấy một địch tám.
Tuy nhiên những người này, từng người đều có ý đồ riêng thì làm sao có khả năng đoàn kết nhất trí, trong khi chiến đấu còn phải đề phòng những người khác có ý đồ đánh lén.
Bởi vậy nên Lâm Phàm mới ung dung như vậy.
Mộ Thiên có được linh mạch trong Vạn Sát Cổ Vực đem chuyển hóa thành tu vi, ngưng luyện ra lĩnh vực Mười tám tầng Địa ngục.
Lĩnh vực này không phải bình thường, có điều trong tình huống này lại làm cho Mộ Thiên không có cách nào triển khai.
Nếu như đánh ở khu vực rộng, tất cả mọi người đều sẽ bị hút vào trong lĩnh vực, mặc dù nói lĩnh vực của mình rất mạnh mẽ nhưng nơi này có đến ba tên cường giả Thần Thiên Vị tầng thứ tư Bất Tử cảnh.
Nếu như bọn họ nhân cơ hội này ra tay giết mình như vậy một chút cơ hội phản kháng cũng không có.
- Lâm Phàm, tại sao ngươi luôn đuổi theo ta để đánh vậy?
Qua vài chiêu, Mộ Thiên khó chịu phát hiện ra tên Lâm Phàm này ai cũng không đánh, chỉ có đuổi theo đánh mình.
Đáng ghét, thật sự là quá ghê tởm.
- Ở đây thực lực của ngươi yếu nhất, hơn nữa ngươi còn chiếm được linh mạch trong Vạn Sát Cổ Vực, không đánh ngươi thì đánh ai đây hả. Lâm Phàm đáp lại.
- Ngươi....
Khôi Sanh lão ma, La Nghị, Miêu Nữ nghe được lời nói của Lâm Phàm cũng không khỏi nhìn về phía Mộ Thiên.
Bọn họ căn bản không biết chuyện Mộ Thiên có linh mạch, giờ khắc này khi Lâm Phàm nói ra lập tức khiến bọn họ có một chút ý nghĩ.
Linh mạch có thể là đồ tốt, đặc biệt là linh mạch trong Vạn Sát Cổ Vực, đó là nơi sinh linh các chủng tộc ở đại thiên thế giới đã từng đánh nhau vỡ đầu để tranh vị trí vào, qua nhiều năm như vậy, linh mạch này rút lấy chút sức mạnh của vô số sinh linh đã ngã xuống, cho nên tất nhiên là không phải bình thường.
- Đáng ghét, ngươi đừng ăn nói bừa bãi, ta chiếm được linh mạch lúc nào?
Ánh mắt Mộ Thiên biến đổi, cảm thấy không ổn:
- Các vị đừng nghe hắn nói bậy, chúng ta liên thủ cùng nhau giết hắn.
- Được.
Mọi người tuy rằng không có dây dưa tiếp nhưng trong lòng mọi người ai nấy đều rõ ràng.
Đặc biệt là đối với Khôi Sanh lão ma và La Nghị, lát nữa không chỉ có thể có được bảo tàng Thủy Hỏa Đại Đế mà còn có thể được một cái linh mạch của Mộ Thiên.
Lần này kiếm bộn rồi.
- Trưởng lão, chúng ta cứ đứng nhìn như vậy sao?
Hồng Vân tiên tử lo lắng hỏi.
- Hồng Vân, vốn dĩ ta cũng muốn đi lên hỗ trợ nhưng ngươi nhìn tình huống bây giờ xem có phải là có cái gì không đúng không?
Vân Hà nói.
Hồng Vân nghe Văn trưởng lão xong không khỏi nhìn kỹ lại, mặt nhất thời biến sắc.
- Hắn đang gây mâu thuẫn!
Hồng Vân khiếp sợ nói.
- Không sai, ban đầu ta cho là hắn muốn hấp dẫn bọn ma đầu này để chúng ta thừa cơ rời khỏi, nhưng bây giờ xem ra là hắn muốn gây xích mích giữa mọi người bọn họ đấu với nhau đến một mất một còn.
- Đa mưu túc trí, nếu như lần này có thể may mắn rời khỏi đây thì ta nhất định phải mời hắn đến Vân Tông làm khách.
Vân Hà nói.
Thời gian trôi đi đã xảy ra một loạt chuyện.
- Miêu Nữ, sao ngươi lại xuống tay với ta?
Mộ Thiên miễn cưỡng mới tránh được một đòn nhưng trên thân thể đã có ba vết thương, máu tươi nhỏ xuống tí tách.
Nếu như không phải Mộ Thiên phản ứng nhanh thì đã bị chém thành ba phần rồi.
- Ngươi sao lại ngốc vậy? Cái này mà cũng phải hỏi. Đương nhiên là muốn giết ngươi rồi cướp linh mạch của ngươi chứ sao.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!